CHƯƠNG 193
Diêm Quan Vũ không quá vui mừng, ông ta biết, điều này rất có khả năng chỉ là lời nói của cấp trên thôi.
Ông ta cũng đoán được những lời sau đó.
Tuyệt đối là những lời như “Nhưng mà, tài lực trước mặt vẫn không đủ, nhân viên cũng không hoàn thiện, cho nên phương án này nhìn thì tốt, nhưng chấp hành có lẽ rất khó”.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Phương án này cực kỳ tốt, thực thi càng nhanh càng tốt.
Tôi hiện tại phân phối tiền cho ông, sắp xếp người đi chấp hành cho ông, Diêm Quan Vũ, tôi cho ông nửa tháng, hoàn toàn quán triệt phương án!”
Diêm Quan Vũ sững sờ, làm sao cũng không nghĩ tới Giang Nghĩa lại không cự tuyệt ông ta.
Không chỉ không cự tuyệt, thậm chí còn lập tức đưa người đưa tiền.
Ông ta thực sự cảm thấy mình sống trong mơ.
“Chuyện này…”
“Hử? Nhìn dáng vẻ ông hình như không hài lòng lắm, là thời gian tôi cho ông quá gấp sao?”
“Không không không.
” Diêm Quan Vũ kích động nói: “Tôi không phải không hài lòng, chỉ là không nghĩ tới tổng phụ trách lại sảng khoái thông qua phương án của tôi như vậy, có chút ngạc nhiên.
”
“Phương án tốt, tại sao không thông qua?”
Diêm Quan Vũ gãi đầu: “Vì vừa rồi tôi có chút bất kính với anh, tôi sợ anh…”
“Sợ tôi lấy việc công trả thù riêng?”
“Không, tôi không dám nghĩ vậy.
”
Giang Nghĩa cười nói: “Phương án ông giao rất hoàn mỹ, cũng là làm việc tốt vì dân vì nước, nếu tôi vì chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà ngáng chân ông, vậy tôi chẳng phải tên khốn đáng ghét sao?”
Diêm Quan Vũ cười, ông ta không nghĩ tới tổng phụ trách này còn rất thú vị.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Hơn nữa, bộ dạng này của tôi, ai gặp cũng chán ghét, nếu ông vừa mắt mới kỳ quái.
Được rồi, tôi cũng phải đi thay quần áo, tắm rửa, gột rửa cả người hôi thối.
Chuyện của ông, Lâm Chí Cường sẽ tiến hành xử lý.
”
“Cảm ơn tổng phụ trách!”
Chính vào lúc Lâm Chí Cường dẫn Diêm Quan Vũ và thư ký xuống, Giang Nghĩa bỗng nhớ tới một chuyện.
“Đợi chút.
”
“Tổng phụ trách, anh còn có việc?”
Giang Nghĩa suy nghĩ một lát, nói: “Mấy ngày nữa sẽ có một cơ sở giải trí hoàn thành, có hứng thú tham dự cùng tôi không?”
Diêm Quan Vũ cười ha hả nói: “Đương nhiên bằng lòng.
”
“Ừ, vậy đến lúc đó, tôi lại liên lạc với ông, đi xuống trước đi.
”
“Vâng.
”
Tiễn Diêm Quan Vũ và thư ký đi, Giang Nghĩa vội đứng dậy đi khóa cửa, sau đó cởi bộ quần áo hôi thối trên người ra, đến phòng vệ sinh tắm rửa một phen.
“Vãi, thối thật.
”
“Chẳng trách Diêm Quan Vũ muốn tránh mình thật xa, hay lắm, mùi này đủ thối.
”