Đinh Thu Huyền nói: “Phải đấy, con chính là phiền về chuyện này.
Nhưng thái độ của ông nội rất kiên quyết, chuyến này con không đi cũng phải đi.”
Thực ra, nếu là những chàng trai có nề nếp, biết bổn phận trong công ty thì cũng không sao.
Mấu chốt là Tôn Tuấn Phong vẫn luôn quấy rầy cô suốt mấy ngày nay, dứt cũng không dứt ra được.
Lúc về không phải đã bị Giang Nghĩa “dạy dỗ’ rồi sao?
Thấy thế nào, đều là Tôn Tuấn Phong cố tình khua môi múa mép với ông cụ bên đó, mới có chuyến công tác lần này.
Đinh Nhị Tiến mắng: “Lão già hồ đồ này, lần trước ông ta thà trơ mắt nhìn tôi chết cũng không chịu bỏ tiền ra cứu, bây giờ lại đẩy con gái tôi vào trong hố lửa.
Quả thật chẳng ra làm sao!”
Tô Cầm nhanh chóng che miệng ông ta: “Ôi chao, mấy lời này ông không được nói lung tung.
Đó là ba của ông, làm gì có người con nào mắng ba mình? Sẽ bị trời trừng phạt.”
“Bị trời phạt tôi cũng mắng!” Đinh Nhị Tiến thở hổn hển: “Ông ta không coi tôi là con, còn giở trò xấu với con gái tôi, lúc trước còn sỉ nhục Giang Nghĩa đủ điều.
Tôi còn nhận ông ta cái con khỉ! Nếu không phải nghĩ đến thân phận người phụ trách dự án của Thu Huyền, tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với lão già hồ đồ đó lâu rồi.”
Đinh Nhị Tiến càng nói càng tức giận, chửi thề đủ lời thô tục.
Tô Cầm cũng bất lực lắc đầu, thở dài ở một bên.
Lúc này, Giang Nghĩa mỉm cười bước tới nói: “Không sao, đi thì cứ đi thôi, con đi cùng Thu Huyền là được?”
Cả ba đồng thời nhìn vê phía Giang Nghĩa.
“Được sao?” Đinh Thu Huyền hỏi.
“Đương nhiên là được.
Anh xin nghỉ hai ngày không phải là được rồi? Để cô vợ xinh như hoa như ngọc của mình đi một mình với người đàn ông khác, làm sao anh yên tâm cho được?”
Lúc này, trên mặt Đinh Thu Huyền mới lộ ra nụ cười.
Cô bu môi nói: “Vậy còn được.”
Đinh Nhị Tiến nói: “Ừm, đây là một cách.
Cứ để thằng Nghĩa đi cùng với Thu Huyền, có thằng Nghĩa chăm sóc, hẳn sẽ không có vấn đề lớn gì.
Nhưng các con vẫn phải cẩn thận, Nham Thái không giống như ở Giang Nam, đến nơi đất khách quê người, bàn xong chuyện thì nhanh chóng trở về, đừng nán lại.”
“Dạ”
Giang Nghĩa đáp lời ngay.
Sau đó, mọi người ăn cơm tối xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Đóng cửa lại.
Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền liếc mắt nhìn nhau, không biết tại sao họ lại đồng thời đỏ mặt.
Đinh Thu Huyền nói: “Giang Nghĩa, tối nay…
anh có thể ôm em ngủ được không? Gần đây em… luôn cảm thấy hoang mang, bất an và có chút… sợ hãi.”
“Được”
Hai người ôm nhau ngủ.
Đinh Thu Huyền chui vào lòng Giang Nghĩa, hỏi nhỏ: “Anh… sẽ thương yêu em cả cuộc đời chứ?”
Giang Nghĩa gật đầu mạnh: “ỪI”
Khóe miệng Đinh Thu Huyền bất giác nhếch lên, nở nụ cười tươi như hoa, đưa †ay ôm chặt Giang Nghĩa, áp sát đầu vào lòng anh, nhắm mắt lại tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc này.