CHƯƠNG 30
Sau khi ngồi vào chỗ, Đinh Hoàng Liễu đứng dậy nói: “Phó cục Quách, tôi là cháu gái cả nhà họ Đinh, tên là Đinh Hoàng Liễu, là người phụ trách dự án xây dựng lần này, tôi muốn trình bày kỹ hơn với ngài về kế hoạch quy hoạch của công ty và thảo luận chi tiết.
”
Quách Khải nhíu mày: “Dừng!”
Ông ta nhìn xung quanh một vòng: “Tôi nhớ người phụ trách dự án là cô Đinh Thu Huyền, không phải là cô nhỉ?”
Đinh Hoàng Liễu có chút xấu hổ.
Đinh Trung mở miệng giải vây: “Hai ngày nay Thu Huyền không khỏe cho lắm, tôi đã cho con bé nghỉ phép vài ngày để cho con bé nghỉ ngơi, bây giờ Hoàng Liễu sẽ thay thế con bé thực hiện dự án.
”
“Phó cục Quách cứ yên tâm, năng lực nghiệp vụ của Hoàng Liễu chỉ hơn chứ không kém Thu Huyền.
Hơn nữa, chồng của Hoàng Liễu là Đường Văn Chương, phó chỉ huy chiến khu phía đông lợi hại hơn nhiều so với chồng của Thu Huyền, có sự trợ giúp của Đường Văn Chương, tôi tin là dự án này có thể hoàn thành nhanh chóng.
”
Sắc mặt của Quách Khải lập tức thay đổi.
“Đường Văn Chương? Không biết.
Với lại cậu ta là người tham gia quân ngũ, có liên quan gì với Cục xây dựng chúng tôi chứ, cậu ta có hiểu xây dựng không?”
Quách Khải đứng dậy: “Nếu như cô Đinh Thu Huyền đã cảm thấy không khỏe, vậy thì cuộc họp ngày hôm nay không cần thiết phải tổ chức nữa, hôm nào cô Đinh Thu Huyền khỏi bệnh thì hôm đó lại tổ chức cuộc họp.
”
Đây chính là thái độ làm lơ.
Đinh Trung bị dọa vội vàng nói: “Phó cục Quách, ngài đừng nói như vậy, thật ra thì kết quả không phải vẫn là nhà họ Đinh chúng tôi phụ trách dự án à, chẳng lẽ chúng tôi có nhiều người như vậy, không ai có thể so sánh với Đinh Thu Huyền sao?”
Quách Khải cười lạnh một tiếng: “Ông nói thử xem, nếu như không phải nể tình cô Đinh Thu Huyền thì dự án xây dựng này sẽ giao cho nhà họ Đinh các người à? Người ngốc nói mê, có rất nhiều thế gia thượng lưu đang dòm ngó dự án này, rất rất nhiều, đến lượt các người chắc?”
Câu nói này đâm thẳng vào tim.
Hóa ra có thể ký hợp đồng căn bản không có liên quan gì tới nhà họ Đinh bọn họ, người ta chỉ nhìn trúng Đinh Thu Huyền.
Đinh Trung nghẹn họng, không trả lời được.
Đến bây giờ, ông ta mới ý thức rằng hóa ra đứa cháu gái bị mình xem thường lại có năng lực lớn như thế.
“Tôi hiểu rồi.
” Thần sắc Đinh Trung trông khá cô tịch, vươn tay chỉ vào Đinh Phong Thành: “Đi gọi cho Thu Huyền, kêu nó lập tức đến đây một chuyến.
”
“Cháu biết rồi, ông nội.
”
Tút tút tút…
Tút tút tút…
Điện thoại đổ chuông gần một phút, mới được bắt máy.
Đinh Phong Thành hung hăng nói: “Thu Huyền, tại sao lâu như vậy cô mới nghe điện thoại? Nhanh lên, qua công ty một chuyến.
”
Kết quả là đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng của một người đàn ông: “Là anh hai à? Ngại quá, Thu Huyền không đi được.
”
Mọi người đều nghe ra được đây là giọng của Giang Nghĩa.
Đinh Phong Thành hỏi: “Ý cậu là gì?”