Chuyện điên cuồng quay xe trong thời gian ngắn, Hoa Tưởng Dung vốn một đường vượt lên, trong mấy phút ngắn ngủi đã bị đuổi kịp, vượt qua.
Ngay lúc ba mươi phút bỏ phiếu chấm dứt, số phiếu của Hoa Tưởng Dung thậm chí còn chưa đến một phần ba của Lăng Dao!
Dù fan Lăng Dao rất nhiều.
Nhưng càng nhiều hơn là những người xem tức giận, mọi người khá là bất mãn với hành vi hát nhép, sao chép, spam phiếu của Hoa Tưởng Dung, lửa giận toàn bộ đều phát ra.
Ủng hộ Lăng Dao, cũng chính là một trong số đó.
Nhìn số phiếu nghịch chuyển, hai cha con Đinh Thu Huyền và Đinh Nhị Tiến có chút không dám tin.
Mấy phút trước bọn họ đều cho rằng nhất định thua rồi, kết quả lật ngược, thay đổi nhanh đến mức có chút dọa người.
“Quá…lợi hại!”
Giọng của Đinh Nhị Tiến cũng có chút cà lăm, ông nào đâu ngờ được, Lăng Dao lại “nổi” như vậy? Kỳ thật những thứ bên trong đó người bên ngoài như ông ta một chút cũng không biết.
Ngoại trừ Giang Nghĩa, không ai biết nguyên nhân.
Cho đến bây giờ, Giải trí Ức Châu đều là trạng thái bị động, mặc dù mỗi lần Giang Nghĩa dựa vào thực lực xoay người, những vẫn luôn ở trong trạng thái bị động cũng không phải chuyện gì.
Vì vậy, Giang Nghĩa lập mưu hành động lần này.
Hoặc là không hành động, chỉ cần hành động, chính là một chiêu tất sát.
Tin rằng trải qua chuyện lần này, Hoa Tưởng Dung hoàn toàn “Xấu” đi, sau này muốn trở mình gần như là chuyện không thể.
Không riêng gì Hoa Tưởng Dung, ngay cả giải trí Bách Khoa cũng gặp tai họa.
Lần nay Giang Nghĩa chủ động ra tay, giải trí Bách Khoa không kịp trở tay, Bách Niên trợn mắt há mồm.
Bọn họ đâu ngờ được Giang Nghĩa thế mà loại chơi mấy âm mưu quỷ kế này?
Thắng lợi.
Thắng lợi tuyệt đối.
Giang Nghĩa ho khẽ một tiếng, khẽ cười nói: “Kết quả hình như đã có rồi.”
Lúc này Đinh Nhị Tiến mới phản ứng lại, cười ha ha.
“Từ Thông, bây giờ có kết quả rồi, không phải cậu chắc chắn Hoa Tưởng Dung sẽ thắng sao?”
“Vì sao cuối cùng số phiếu của Lăng Dao rất cao vậy?”
“Mặt của cậu, đau không?”
Đau.
Vậy cũng khá là đau!
Từ Thông khóc không ra nước mắt, kết quả này rõ ràng đã định trước rồi, sao lại có thể thay đổi chứ? Đoàn đội của Hoa Tưởng Dung đến cùng sao lại không đáng tin như vậy chứ?
Đinh Nhị Tiến không nói gì, cởi áo khoác của mình xuống trước, ném cho Từ Thông.
“Bác trai, bác đây là làm gì thế?” Từ Thông hỏi.
“Làm gì? Ha ha, cậu quên mất chính cậu đặt cược sao? Một tháng này, quần áo một nhà cao thấp của chúng tôi đều do cậu giặt!”
Nước mắt Từ Thông cũng rơi xuống rồi.
Anh ta đường đường là dân sống ở nước ngoài về, lương hàng năm mấy tỉ, thế mà luân lạc đến mức giặt quần áo cho người ta một tháng, cái này nói ra cũng quá mất mặt.
Từ Thông nhìn nhìn vợ mình, lại nhìn ba vợ.
Kết quả Vương Phượng Nhã và Vương Chí Vinh đều lúng túng quay đầu, món nợ này là của bản thân anh ta, hai cha con họ Vương cũng không muốn dính vào.
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một cái: “Loại người này thật là buồn nôn, áo quần của con không cần anh ta giặt, chỉ là để anh ta nhớ kỹ, sau này đừng có mà đắc ý như vậy!”
Đinh Nhị Tiến nở nụ cười.
“Không sao, chỉ quần áo một mình ba đã đủ cho cậu ta giặt rồi.”
Ông nhìn Từ Thông, xấu xa vừa cười vừa nói: “Từ Thông à, áo quần của bác vừa bẩn vừa hôi, đặc biệt là đồ trong, giống như là nhặt từ ống cống về vậy, con ngàn vạn đừng chê nhé.
Ha ha ha ha…”
Đừng ghét bỏ?
Khuôn mặt ghét bỏ của Từ Thông đến cơm cũng ăn không vô.
Vì sao mạng của anh ta lại khổ như vậy? Vì sao mỗi lần muốn có chỗ tốt, đến cuối cùng đều thua không còn một mảnh?
Giang Nghĩa, nhất định là khắc tinh của anh ta.
Trêu chọc ai không được, cần gì cứ phải trêu vào Giang Nghĩa? Cái này đã chú định anh ta xui xẻo rồi.
Sau bữa cơm tối.
Người nhà họ Vương rời đi, Đinh Thu Huyền cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Bữa cơm đêm nay ăn thật lâu, có buồn, có vui, trải qua vui buồn, người cũng mệt mỏi.
Lúc này, Giang Nghĩa đưa tay giữ lại cánh tay cô.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.