“Hả?”
“Nói thật, dù là tôi cũng tự hổ không bằng.
Nhiều lần giao đấu như vậy, tin rằng Tôn tổng cũng có thể nhìn ra, kế sách của Bách Niên, cả kế sách của tôi mấy lần trước đó, thực sự đều xem như rất hoàn mỹ rồi.
Nhưng Giang Nghĩa lại gặp dữ hóa lành, không chỉ không tổn thất gì, còn ngày càng mạnh, giày vò chúng ta tan tác.”
Dừng lại một lát, Tây Môn Tuấn tiếp tục nói: “Cho nên tôi nghĩ đi nghĩ lại, cả xí nghiệp Thiên Đỉnh cũng không một ai là đối thủ của Giang Nghĩa.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, thực ra Giang Nghĩa có thực lực rút cả gốc rễ chúng ta, chỉ là anh ta khinh thường làm vậy, mà muốn từ từ chơi chết chúng ta.”
“Cái gì?” Tôn Vĩnh Trinh ngây người: “Cậu đùa sao?”
Tây Môn Tuấn cười khổ: “Suy nghĩ này mặc dù rất hoang đường, nhưng tôi lại ngày càng cảm thấy là như vậy.
Giống như mèo vờn chuột, không phải vì ăn chuột, mà vì trêu đùa nó.
Giang Nghĩa nhất định muốn khiến chúng ta trải nghiệm cảm giác bị đùa bỡn, muốn liều mạng giải thoát, lại phát hiện không cách nào.”
Phải nói rằng, Tây Môn Tuấn không hổ là đầu não hàng đầu của xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Suy đoán của anh ta chính là điều Giang Nghĩa hi vọng nhìn thấy.
Tôn Vĩnh Trinh hung hăng vỗ bàn: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự để cậu ta tùy tiện đùa bỡn, giày vò, muốn thế nào thì làm thế nấy sao?”
“Trước mắt xem ra chỉ có thể như vậy.”
Trong phòng yên tĩnh lại, hai người đều không biết nên nói gì.
Cảm giác rất muốn giải thoát lại không cách làm được đó rất bất đắc dĩ, đây chính là cảm giác Giang Nghĩa luôn muốn họ nếm trải!
Cuối cùng, Tây Môn Tuấn cười khổ lắc đầu.
“Thực ra, có một người có năng lực đối phó Giang Nghĩa, hơn nữa ở ngay cạnh chúng ta.”
“Hả? Ai?” Tôn Vĩnh Trinh lập tức hỏi.
Tây Môn Tuấn nhìn ông ta, như có ý chỉ: “Thực ra Tôn tổng biết tôi đang nói ai.”
“Cậu là nói…ông ta?!”
Sắc mặt Tôn Vĩnh Trinh biến đổi, nếu là người đàn ông đó, quả thực có năng lực đối phó Giang Nghĩa, đó là người đàn ông trước nay chưa từng thua, theo Tôn Vĩnh Trinh thấy, người đó giống như “vô địch”.
Nhưng…
Tôn Vĩnh Trinh liên tục lắc đầu: “Không thể nào, tôi không thể đi tìm ông ta, từ bỏ đi!”
Tây Môn Tuấn thở dài: “Tôi biết ngay ông sẽ nói vậy.
Nhưng chuyện đến nước này, Tôn tổng, ngoại trừ “ông ta”, tôi tin rằng sẽ không còn ai có thể đối phó Giang Nghĩa.”
Bầu không khí có chút ngưng trọng.
Tôn Vĩnh Trinh tiến hành đấu tranh tư tưởng phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Nhưng dù tôi có đi tìm ông ta, ông ta cũng không hẳn sẽ giúp tôi.”
Tây Môn Tuấn cười cười.
“Không chắc.”
“Đều nói máu mủ tình thâm.”
“Tôn tổng, dù ông có khúc chiết với ông ta.”
“Nhưng suy cho cùng, ông ta vẫn là em trai ông, em trai ruột.”
“Thấy anh trai sắp bị người ta ép chết, dù trước đây có thù hận thâm sâu cũng sẽ buông xuống, ông ta nhất định sẽ giúp ông.”
“Đây chính là tình thân.”
Tôn Vĩnh Trinh cau mày thật lâu, điếu thuốc trong miệng cũng quên hút.
Người đàn ông đó.
Thật sự phải đi tìm người đó sao?
“Bỏ đi!”
Chuyện tới nước này, ngoại trừ người đó, thì không còn cách nào khác, Tôn Vĩnh Trinh bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến cửa phòng làm việc.
Tây Môn Tuấn nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, cười khổ lắc đầu.
“Nếu ông ta quay về.”
“Vậy danh xưng ‘đầu não hàng đầu’ phải đổi chủ rồi.”\u0004\u0004\u0004\u0004.