Chiến Thần Tu La


Lời của Lâm Gia Vinh, bất cứ ai cũng nghe ra là đang nhằm vào ba con nhà họ Thạch.

Thạch Khoan và Thạch Văn Bỉnh đều xấu hổ muốn đào cái hố để chui xuống, thật sự là không còn mặt mũi gặp ai.

Đặc biệt là Thạch Khoan, thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận.

Vốn ông ta nghĩ ném củ khoai nóng bỏng này cho phòng khám nhà họ Tân, khiến cơ nghiệp trăm năm của bọn họ bị hủy hoại.

Nhưng ai có thể ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim chứ?
Một tân thủ y học như Giang Nghĩa, vậy mà nắm được y thuật còn cao cấp hơn bọn họ, ‘y thuật bí truyền’ mà Thạch Khoan bịa ra vậy mà quả thật có.

Thật là xui tận mạng mà!
Hiện nay một khách hàng quan trọng như Lâm Gia Vinh bị chính tay Thạch Khoan đẩy sang phòng khám nhà họ Tân, giúp phòng khám nhà họ Tân kéo được đồng minh mạnh hơn, nghĩ thôi cũng cảm thấy tức.

Hơn nữa địa vị của nhà họ Thạch bọn họ trong mắt Lâm Gia Vinh tụt giảm nghiêm trọng.


Với địa vị và mối quan hệ của Lâm Gia Vinh, nếu thật sự cứng rắn muốn làm, nói không chừng thật sự có thể kéo y học xã của nhà họ Thạch bọn họ từ vị trí đứng đầu trong ngành xuống.

Hận!
Loại cảm giác trộm gà không được mất ngay nắm thóc này thật sự không thoải mái.

Lâm Gia Vinh trào phúng mỉa mai nói: “Rõ ràng y thuật không được, ngay từ đầu còn hứa rất hay, nói cái gì mà chắc chắn có thể tìm được thận thích hợp để thay, kết quả phút cuối chối bỏ trách nhiệm.


“Như này còn xứng làm trùm ngành sao?”
“Thật sự chính là nỗi nhục của giới y học!”
Người nói vô tâm người nghe có ý, lông mày của Giang Nghĩa lập tức nhíu lại.

Anh nhìn sang ba con nhà họ Thạch, ung dung hỏi: “Sao thế, ông Thạch Khoan có đường có thể kiếm được thận sao?”
Trái tim của Thạch Khoan bỗng chấn động.

Tuy ông ta cảm thấy Giang Nghĩa là thuận miệng hỏi, chắc sẽ không có liên quan tới vụ án phía cảnh sát điều tra, nhưng vẫn rất cẩn thận mà trả lời: “Thật ra là phía bệnh viện nội thành ngày từ đầu nói sẽ có nguồn hàng, sau đó lại lâm thời nói không có nên mới ngại ngùng như này.


“Ổ? Là như vậy sao?”
“Đương nhiên.


Câu trả lời của Thạch Khoan không có kẽ hở, Giang Nghĩa biết ông ta không thể nói thật, cũng chỉ không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nhưng điều này khiến Giang Nghĩa càng kiên định một chuyện, vụ án doctor Thạch tuyệt đối không phải là vụ án cá nhân, anh ta buôn bán nội tạng người, Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh tuyệt đối là biết chuyện, thậm chí bọn họ rất có khả năng là chủ mưu đứng sau.

Vấn đề bây giờ là --- làm sao tìm được bằng chứng?
Chuyện này không thể gấp.


Giang Nghĩa biết rõ ba con nhà họ Thạch có vấn đề, nhưng vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất kỳ thay đổi gì, giống như hoàn toàn không biết gì về vụ án.

Điều này làm tê liệt thần kinh của ba con nhà họ Thạch.

Thạch Khoan và Thạch Văn Bỉnh chắp tay.

“Chúc mừng ông Lâm chữa khỏi bệnh hiểm nghèo, ờm, nhà họ Thạch chúng tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý nên không nán lại nữa.


“Xin cáo từ trước.


“Tạm biệt.


Cũng không đợi người khác lên tiếng, ba con nhà họ Thạch đã xoay người rời đi.

Giống như hai con chó nhà có tang sợ bị đánh, vội vàng lên xe rời đi, một giây một phút không dám dừng lại.


Lâm Gia Vinh nhổ phì một bãi.

“Cái thá gì chứ?”
“Y thuật không được, y đức càng không có.


“Giới y học bị loại rác rưởi như này chiếm vị trí đứng đầu, còn có thể tốt được sao?”
Lâm Gia Vinh nhìn Giang Nghĩa nói: “Theo tôi thấy, Giang thần y mới có tư cách ngồi lên vị trí đứng đầu này!
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười lắc đầu: “Tôi mới học y không đến một tháng, kinh nghiệm còn ít, có thể chữa khỏi bệnh của ông Lâm cũng là trùng hợp, không cần đánh giá cao tôi như vậy, tôi không nhận nổi.


Lâm Gia Vinh giơ ngón tay cái lên.

“Không quan tâm hơn thua, đối với bản thân có nhận thức rất rõ ràng, Giang thần y thật là nhân tài!”
“Bác sĩ Tân, cô có gả cho một người chồng như ý như này, thật là có phúc!”\u0004\u0004\u0004\u0004.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận