Tiếng kêu gào, tiếng khóc nóc, tiếng la hét không dứt.
Nhìn kiểu này, đoán chắc là vụ hỏa hoạn lớn do nổ khí ga.
Giang Nghĩa nhíu mày, ném tờ 500 nghìn cho tài xế: “Không cần thối.
”
Sau đó, anh xuống xe lao về nơi xảy ra hỏa hoạn, giúp đỡ cứu người.
Hiện trường loạn thành một mớ, cứu hỏa rất nhanh đã tới, dốc toàn lực lai vào trong đám cháy, không ngừng có người được khiêng ra, những người đó đều bị ngọn lửa làm bị thương, từng người nằm trên đất.
Xe cấp cứu tới, không ngừng đưa người đi.
Nhưng người thật sự là quá nhiều, căn bản không kịp đưa đi, rất nhiều người vì cấp cứu không kịp mà bỏ mạng.
Giang Nghĩa cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp rút ngân châm ra, tiến hành chữa trị cho từng người, không cần hoàn toàn chữa khỏi, chỉ cần ổn định thương thế của bọn họ, có thể kiên trì tới lúc đưa tới bệnh viện.
Mới đầu còn có người sợ Giang Nghĩa làm loạn, đi tới ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa thành công cứu chữa được mấy người bị thương, mọi người cũng yên tâm về Giang Nghĩa.
Nhưng!
Chỉ có một mình Giang Nghĩa căn bản là không đủ!
Người bị thương thật sự quá nhiều, cho dù động tác của Giang Nghĩa nhanh nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn khống chế được nhiều người bị thương như thế.
Lúc này, một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, cơ thể gầy yếu từ trên xe gần đó đi xuống, cởi áo khoác ngoài ra, cầm hộp y tế tới hiện trường.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc cũng là một bác sĩ.
Chỉ có điều người bác sĩ này thật sự quá gầy rồi, nhìn trông giống như suy dinh dưỡng, hơn nữa còn hay ho, dáng vẻ bệnh tình nguy kịch.
Giang Nghĩa thậm chí lo lắng anh ta không chữa được cho người khác, bản thân đã chết trước.
Nhưng sự thật có hơi khác với những gì Giang Nghĩa nghĩ.
Y thuật của người đàn ông này khá siêu, động tác chân tay nhanh hơn Giang Nghĩa, mười mấy giây ngắn ngủi thì đã ổn định được một người bị thương.
Thủ pháp cầm máu, băng bó một cách thần kỳ, Giang Nghĩa nhìn mà cảm khái.
Thật sự là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất mà Giang Nghĩa từng gặp.
Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn Giang Nghĩa, khẽ mỉm cười rồi gật đầu, không nói gì cả, tiếp tục giúp chữa trị người bị thương.
Có sự giúp đỡ của vị thần y như này, rất nhanh cục diện ở hiện trường đã ổn định.
Sau một tiếng dập lửa, đám cháy cuối cùng đã dập được, người bị thương ở hiện trường cũng được ổn định, đưa tới bệnh viện.
Giang Nghĩa và người đàn ông cùng lúc ngồi ở bồn hoa bên đường.
Thể chất của Giang Nghĩa rất tốt, chút vất vả này không tính là gì, nhưng người đàn ông đó lại mệt tới nỗi không thở được, ho càng nghiêm trọng hơn.
“Anh bạn, bệnh của anh hình như rất nặng.
” Giang Nghĩa chủ động mở miệng nói.
“Bệnh cũ thôi.
” Người đàn ông cười nói, sau đó uống mấy viên thuốc, sau khi cơn ho đỡ hơn chút, anh ta hỏi: “Tôi thấy thủ pháp của anh, chắc là xuất thân từ phòng khám nhà họ Tân nhỉ?”
Giang Nghĩa sửng sốt.
Người này không chỉ y thuật cao siêu, ngay cả mắt nhìn cũng siêu mạnh, vậy mà nhìn một cái thì nhìn ra anh học y ở đâu.
“Phải.
”
Người đàn ông hỏi: “Không biết họ tên của anh là gì?”
‘Giang Nghĩa.
”
“Giang Nghĩa, tên hay, nếu tôi cũng có cái tên sáng sủa như vậy, đoán chắc sẽ không mắc căn bệnh này.
” Người đàn ông tự giễu.
Giang Nghĩa hỏi: “Anh xưng hô như nào?”
“Tôi sao? Ha, anh gọi tôi là “Bộ xương” là được.
”
Bộ xương?
Vừa nghe đã không phải là tên của người.
Có điều nhìn bộ dạng của người đàn ông, gầy tới mức da bọc xương, quả thật không với gì bộ xương.
Nói chuyện phiếm vài câu, người đàn ông đứng dậy chắp tay: “Tôi còn có việc, đi trước một bước.
Anh Giang, sau này có duyên sẽ gặp lại.
”
“Mời!”
“Mời!”\u0004\u0004\u0004\u0004.