Lý do duy nhất khiến Tôn Tại Ngôn không chọn quyên sinh chính là muốn gặp lại Tiểu Điệp một lần, chỉ cần nhìn một cái là được.
Vì thế, anh ta không biết đã tiêu hao bao nhiêu sức lực đi tìm kiếm tung tích của Tiểu Điệp.
Tìm kiếm như vậy căn bản không có kết quả, mọi sự cố gắng đều là uổng phí, phải biết, Tôn Trình sớm đã phòng bị Tôn Tại Ngôn, cho nên lúc đó khi đưa người đi đã rất hao tâm tổn sức.
Tôn Tại Ngôn có thông minh hơn nữa, vặn kiệt trí óc cũng không thể tìm được bất kỳ manh mối nào.
Đây là nỗi đau trong lòng anh.
Tôn Vĩnh Trinh biết nỗi đau của anh ta, cười rồi nói: “Em trai, tôi biết mục đích sống của cậu là gì.
Chúng ta làm một giao dịch, chỉ cần cậu giúp tôi loại bỏ một người thì tôi sẽ nói cho cậu biết Tiểu Điệp bị đưa đi đâu, bây giờ như thế nào.”
“Cái gì?”
Tôn Tại Ngôn sửng sốt: “Anh bớt ở đây nói linh tinh đi! Lúc đó khi Tôn Trình đưa người đi, căn bản không có tiết lộ một chút tin tức nào cho bất kỳ ai, anh làm sao có thể biết được?”
Tôn Vĩnh Trinh nhún vai: “Tôi vốn không biết, nhưng từ sau khi tôi lên làm gia chủ, có thể kiểm tra tất cả mệnh lệnh, phát hiện một mệnh lệnh bảo mật rất quỷ dị, chính là do ba hạ lệnh vào tối hôm đó.
Hơn nữa người chấp hành mệnh lệnh đều là tâm phúc của ba, sau khi rời khỏi cũng chưa từng quay lại nữa.
Cho nên, cậu cảm thấy mệnh lệnh này có liên quan gì tới Tiểu Điệp?”
Nói đến bước này, ai cũng biết đó chính là mệnh lệnh đưa Tiểu Điệp đi.
Trái tim của Tôn Tại Ngôn run rẩy.
Tiểu Điệp, còn có thể nhìn thấy Tiểu Diệp lần nữa sao?
Anh ta cắn răng, sự nhớ nhung đối với Tiểu Điệp hoàn toàn cắm rễ trong tim, lý trí gì đó hoàn toàn biến mất, hỏi: “Nói đi, muốn tôi loại bỏ ai?”
Tôn Vĩnh Trinh thở phào, ý tứ này chính là đồng ý trao dịch rồi!
Ông ta lập tức đưa một bức ảnh cho Tôn Tại Ngôn.
“Người tôi muốn cậu loại bỏ chính là người đàn ông trong ảnh.”
“Giang Nghĩa.”
Tôn Tại Ngôn nhận lấy bức ảnh, cả người ngây ra, lẩm bẩm một mình: “Là anh ta sao?”
Ban sáng còn cùng nhau cứu người, không ngờ vừa xoay người thì phải loại bỏ người đó, số phận thật là trêu ngươi.
Có điều, vì có thể gặp mặt Tiểu Điệp lần cuối.
Hy sinh ai, anh ta cũng bằng lòng.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Tôn Tại Ngôn hứa luôn.
Sau đó, Tôn Vĩnh Trinh và Tây Môn Tuấn rời khỏi căn nhà.
Trên đường rời đi, Tôn Vĩnh Trinh có hơi lo lắng hỏi: “Tây Môn, cậu nói xem em tôi có được không?”
Tây Môn Tuấn mỉm cười: “Tôn tổng, thứ cho tôi nói thẳng, trên thế giới này không có đầu óc của ai có thể giỏi hơn Tôn Tại Ngôn.
Có cậu ta xuất mã, chắc chắn tuyệt đối sẽ thành công.
Nhược điểm duy nhất của Tôn Tại Ngôn chính là Tiểu Điệp, mà nhược điểm này bị ông nắm giữ.
Xét từ mọi phương diện, Giang Nghĩa đều chết chắc rồi, không có khả năng trở mình!”
Tôn Vĩnh Trinh rất hài lòng mà gật đầu.
“Mẹ kiếp, bị thằng oắt Giang Nghĩa đó đè đầu lâu như vậy, tóm lại cũng có cơ hội trở mình rồi.”
“Giải trí Ức Châu, khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, tôi muốn chúng đều bị hủy hoại!”
...
Sắc trời tối lại, Giang Nghĩa xuống taxi, đi bộ về tới cửa nhà.
Còn chưa vào nhà thì nhìn thấy Đinh Thu Huyền lẩm bẩm, càm ràm giống như đang mắng chửi cái gì đó ở gara.
Giang Nghĩa đi tới hỏi: “Sao thế?”
Hai tay Đinh Thu Huyền chống eo, chỉ vào xe: “Còn không phải cái xe rách này sao? Mới sửa được mấy ngày chứ, giờ lại hỏng rồi.
Cứ hỏng rồi sửa như này cũng thật phiền.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Hay là đổi xe?”
“Đổi xe sao? Lấy đâu ra tiền?”
Giang Nghĩa sờ miếng ngọc bội mà Lâm Gia Vinh cho ở trong túi, khẽ mỉm cười nói: “Thật ra anh vừa hay có một khách hàng cho một thẻ giảm giá, mua xe hình như giảm 20%, hay là chúng ta gom tiền, mua đi?\u0001.