Phì ~ ~
Đinh Thu Huyền trực tiếp bật cười, vừa rồi trong lòng còn buồn bực, lập tức được giải phóng.
Cô ngược lại không nhìn ra, cái hũ nút như Giang Nghĩa mắng người cũng thật là tàn nhẫn.
Phải, Dương Quang theo đuổi Đinh Thu Huyền, bị chê bai thì không phải là mặt hàng loại kém sao?
Hạ Trí Mỹ không so được với Đinh Thu Huyền, chỉ là sự lựa chọn sau, không phải chính là đồ chất lượng kém sao?
Những lời này của Giang Nghĩa thật là tổn thương người mà.
Hạ Trí Mỹ tức tới giậm chân: “Chồng, anh nghe anh ta nói gì không? Em mặc kệ, anh mau trút giận thay em!”
Dương Quang càng tức tới xì khói, nhẹ nhàng buông tay Hạ Trí Mỹ ra, đi về phía Giang Nghĩa.
Bởi vì có thiên phú xuất sắc trong phương diện thể dục thể thao, cộng thêm bình thường thích vận động, tố chất cơ thể của Dương Quang người thường còn xa mới so được, chiều cao cũng cao hơn Giang Nghĩa nửa cái đầu.
Cho nên, anh ta căn bản không để Giang Nghĩa vào trong mắt.
Anh ta đi tới trước mặt Giang Nghĩa, câu đầu tiên chính là: “Rời khỏi Thu Huyền, đồ rác rưởi như anh, không xứng đứng chung với Thu Huyền.
”
Ha ha.
Hai vợ chồng người ta có xứng bên nhau hay không, cần một người như anh lải nhải sao?
Giang Nghĩa cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay của Đinh Thu Huyền, càng tăng sự thân mật.
Hành vi như này hoàn toàn chọc giận Dương Quang.
Anh ta dùng tay chỉ vào mũi của Giang Nghĩa: “Tôi không phải là một người thích động thủ, nhưng nếu anh cứ muốn ép tôi ra tay, tôi cũng sẽ không khách sáo.
Oắt con, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, cút khỏi bên cạnh Thu Huyền, sau đó dập đầu xin lỗi với vợ của tôi thì tôi tha thứ cho những lời anh nói vừa rồi.
”
Giang Nghĩa không những không có dáng vẻ xin lỗi, ngược lại đưa tay phẩy phẩy trước mũi, sau đó xoay đầu nhìn sang Đinh Thu Huyền, hỏi: “Không biết tại sao, không khí đột nhiên trở nên thối, hình như có người đánh tắm ở trước mặt.
Cũng không biết là ai, không có đạo đức nơi công cộng như vậy.
”
Nắm đầm của Dương Quang siết lại.
Vang lên tiếng rắc rắc.
“Tốt, rất tốt, anh thành công chọc giận tôi rồi.
”
“Phàm là người chọc giận tôi, kết cục chỉ có một! A ~ ~ Á ~ ~!”
Không đợi Dương Quang nói hết câu, tay của Giang Nghĩa đã nhanh như chớp nắm lấy nắm đấm của Dương Quang, sau đó dùng sức bóp.
Giống như máy xay đá, nắm đấm của Dương Quang vang lên tiếng rắc rắc không ngừng, giống như xương cũng vỡ vụn.
Giang Nghĩa hờ hững hỏi: “Người chọc giận anh, kết cục sẽ như nào?”
Dương Quang đâu còn nói nên lời được nữa?
Trên trán toát mồ hôi lạnh vì đau đớn, cả gương mặt đỏ bừng lên, bị Giang Nghĩa bóp cho nửa quỳ trên đất, kêu thất thanh.
Hạ Trí Mỹ bị dọa đơ rồi, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chồng của mình chịu thiệt như vậy.
Nhìn không ra dáng vẻ ngu ngơ của Giang Nghĩa vậy mà có lực tay lớn như vậy.
“Anh buông chồng của tôi ra!”
Hạ Trí Mỹ xông lên muốn cắn Giang Nghĩa, kết quả Giang Nghĩa đẩy Dương Quang về phía Hạ Trí Mỹ, hai người bọn họ đập mạnh vào nhau, vô cùng choáng váng mà lăn ra cùng nhau.
Cảnh tượng vô cùng khó coi.
Động tĩnh rất lớn đã kinh động tới quản lý của hãng Ferrari, vội vàng đi ra xem.
Sau khi nhìn thấy người ngã ở trên đất là vợ chồng Dương Quang, quản lý vội vàng tới đỡ, không ngừng hỏi han thương thế như nào.
Dương Quang là khách hàng lớn của bọn họ, không thể dễ dàng đắc tội.
Dương Quang chỉ vào Giang Nghĩa nói: “Tên khốn này đánh tôi, quản lý, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi! Mau!”
Quản lý gật đầu, khẽ phất tay, ra hiệu bảo vệ đuổi Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền ra ngoài.
\u0002\u0002.