Mấy bảo vệ vây Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền ở giữa, dựa theo yêu cầu của quản lý, ‘mời’ bọn họ rời đi.
Giang Nghĩa hai tay đút túi, hờ hững nói: “Sao hả, cùng là đến mua xe thì muốn đối đãi khác biệt sao?”
Quản lý cười ha ha, đánh giá Giang Nghĩa, nói: “Cậu, mua xe? Cậu có biết một chiếc xe ở đây bao nhiêu tiền không? Một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền, cũng xứng mua xe ở đây sao?”
Dương Quang từ trên đất bò dậy, hằn học trừng mắt với Giang Nghĩa, bỗng nhiên nói: “Nếu anh ta đã đến mua xe, vậy thì để anh ta đi vào xem đi.
”
Hửm?
Hạ Trí Mỹ và quản lý cùng lúc nhìn sang Dương Quang, không hiểu thái độ của anh ta sao đột nhiên thay đổi.
Thật ra, Dương Quang không phải là tự nhiên tốt bụng, mà chỉ là muốn hoàn thành trả thù.
Nếu để Giang Nghĩa đi như vậy, vậy vừa rồi không phải bị đánh uổng rồi sao?
Nhưng nếu để Giang Nghĩa đi vào, vậy Dương Quang sẽ có cách chỉnh chết anh, tuy đánh không lại Giang Nghĩa, nhưng Dương Quang tự tin tài phú của mình có thể nghiền nát Giang Nghĩa.
Đàn ông, so đi so lại, so tới cuối cùng không phải là so xem ai giàu hơn hay sao?
Bảo an đều lui xuống.
Đám người Dương Quang, Giang Nghĩa cùng nhau đi vào trong cửa hàng 4S, xem xe ở bên trong.
Mỗi một chiếc xe ở bên nhau đều trông vô cùng xa hoa, lại nhìn thử giá, thật sự cao tới dọa người.
Chiếc xe đắt như vậy, người bình thường căn bản không thể chi trả nổi.
Cho dù là Dương Quang, cũng phải cắn răng mới có thể mua được.
Đinh Thu Huyền vừa đi vừa đau đầu, xe ở đây đẹp thì đẹp, chỉ là quá đẹp, căn bản không mua nổi thì có gì để xem chứ?
Sau khi đi dạo một vòng.
Dương Quang nhìn Giang Nghĩa, giọng điệu bất thiện nói: “Xem xong rồi chứ? Mua một chiếc chứ?”
Mọi người ở đây đều cười.
Mua?
Lấy cái gì để mua?
Tiền lương tí tẹo đó của Giang Nghĩa, ngay cả bộ quần hàng hiệu cũng không mua nổi, càng đừng nói mua xe sang như Ferrari.
Quản lý càng mỉa mai nói: “Thưa cậu, cậu chắc sẽ không cho rằng chỗ chúng tôi không có chiếc xe nào thích hợp với cậu chứ? Cũng đúng, người giống như cậu, lái chiếc Chery QQ gì đó ngược lại khá xứng, Ferrari cậu thật sự không xứng.
”
Tuy lời nói rất châm chọc, nhưng hình như sự thật như vậy.
Đinh Thu Huyền thở dài, kéo tay của Giang Nghĩa: “Đi thôi.
”
Giọng điệu của cô khá khó chịu.
Lần này Dương Quang cuối cũng được thoải mái một chút, thấy nữ thần trước kia hiện nay sống hèn mọn như thế, Dương Quang có một loại cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
Cho cô lúc đầu từ chối tôi này.
Cho cô giả bộ lạnh lùng này.
Bây giờ tốt nhỉ? Gả cho một tên phế vật!
Hối hận rồi chứ?
Tuy nhiên!
Giang Nghĩa lại không có dáng vẻ muốn rời đi, ngược lại hỏi Đinh Thu Huyền: “Xe ở đây, em có thích không?”
Đinh Thu Huyền sững người: “Hả?!”
Giang Nghĩa nói: “Em nhìn trúng chiếc nào, anh mua cho em.
”
“Đây! ”
Đinh Thu Huyền nhỏ giọng nói: “Xe ở đây cái rẻ nhất cũng phải hơn 6 tỷ, tiền lương của anh! không đủ nhỉ?”
Giang Nghĩa cười thần bí: “Em cứ việc chọn, chuyện thanh toán, để anh.
”
Cũng không biết anh lấy đâu ra tự tin đó.
Đinh Thu Huyền trầm giọng, nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào một chiếc xe nhìn trông khá là khiêm tốn: “Chiếc đó đi.
”
Đó là một chiếc nhìn trông khiêm tốn nhất trong cả đại sảnh, bất luận là cách gia công hay kiểu dáng, nhìn trông rất tầm thường.
Điều Đinh Thu Huyền nghĩ là chiếc xe này đoán chắc cũng chỉ hơn 3 tỷ, thật sự không được, cô cắn răng mua là được rồi, không thể để Giang Nghĩa quá mất mặt.
Nhưng điều ngàn vạn lần không ngờ là!
Quản lý vỗ tay, cười ha hả nói: “Quý cô này thật là có mắt nhìn, nhìn qua thì nhìn trúng chiếc xe đặc trưng của chúng tôi.
Chiếc xe này, nhìn thì khiêm tốn, trên thực tế là dùng vật liệu đắt nhất trong tất cả các chiếc xe, tính năng cũng là mạnh nhất.
Giá là 150 tỷ!”.