Mắt Giang Nghĩa thấm ra tia máu.
Thậm chí, mùi vị nước mắt sớm đã quên ấy cũng bất giác trào ra, thấm ướt vành mắt.
Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa tới mức đau lòng mà thôi!
Chiến thần Tu La không phải không biết khóc.
Mà là không thể khóc.
Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, nỗi áy náy, nhớ nhung, tự trách đối với em trai thoáng chốc chiếm cứ trái tim.
Hai tay siết chặt.
Cánh tay cứng đờ.
Sức lực vào giờ phút này trào dâng.
“Giết anh ta!!!”
Theo tiếng hét phẫn nộ của Tây Môn Tuấn, bảy tám cao thủ siêu cấp xông lên, thanh dao găm nhắm vào bộ phận trọng yếu của Giang Nghĩa.
Cổ, ngực, gáy, xương sống, chỉ cần có nơi bị đâm trúng đều là chí mạng.
Nguy cơ rình rập.
Trong tình huống này, người bình thường không cần suy nghĩ làm sao để sống, chỉ có thể nghĩ xem làm sao khiến bản thân đừng chết thảm như vậy.
Nhưng Giang Nghĩa không phải người bình thường.
Anh là chiến thần Tu La!
“Ya!!!”
Giang Nghĩa gào lên, như kẻ điên nháy mắt đến phía sau tên đàn ông lực lưỡng, một tay bóp đầu hắn ta.
Ngón tay siết chặt.
Răng rắc, răng rắc, người đàn ông còn không kịp kêu la thảm thiết, đã tay chân mềm oặt.
Giang Nghĩa giơ chân đá dao găm trên đất, phốc một tiếng, đâm thẳng vào ngực tên đàn nhào tới.
Trong chớp mắt, hai tên táng mạng.
Sáu tên còn lại nhìn nhau, cùng xông tới.
Bóng dáng Giang Nghĩa như quỷ mị, động tác nhanh chóng, sức lực mạnh mẽ, chiêu thức lại hiểm độc, tất cả chiêu thức đều là chiêu lấy mạng.
Chỉ một chữ: Mạnh!!!
Toàn thời gian chiến đấu không cần tới mười giây, tám cao thủ siêu cấp trăm người có một đều ngã trên đất.
Không một ai sống sót.
Họ thật sự đã chọc giận Giang Nghĩa, chọc giận người đàn ông không nên chọc.
Chờ đợi họ ngoài trừ cái chết thì không còn gì khác.
Tây Môn Tuấn trên đài nhìn đến nuốt nước miếng, sợ hãi đến đứng không vững, thân thể mềm nhũn ngã ngồi.
Còn may mình nhìn xa trông rộng, sớm đã ‘nâng thật cao’, nếu không, anh ta bây giờ e rằng cũng là một cỗ thi thể.
Nhưng, Giang Nghĩa đã đứng dưới đài, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đó là ánh mắt giết người.
Trái tim Tây Môn Tuấn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này.
Trong căn phòng nhỏ u ám.
Tôn Vĩnh Trinh vô cùng đau lòng, nhìn đám thủ hạ đã chết, không ngừng thở dài: “Em trai, cậu xem chuyện tốt cậu làm đi! Chốc lát đã khiến tôi tổn thất tám thủ hạ đắc lực!”
Tôn Tại Ngôn cười ha hả.
“Dù sao cũng là đám cầm thú giết người phóng hỏa, chết cũng tốt.
”
“Cậu!!!” Tôn Vĩnh Trinh tức muốn hộc máu.
Tôn Tại Ngôn cười cười: “Yên tâm, sẽ không để chúng chết vô ích.
Giang Nghĩa bây giờ bị thù hận che mờ đôi mắt, lại thêm loạt chiến đấu đã kích phát thù hận của cậu ta, cậu ta bây giờ ngoại trừ muốn giết người thì chẳng bận tâm gì cả.
”
Tôn Vĩnh Trinh cau mày: “Rồi sao?”
Tôn Tại Ngôn nhìn màn hình: “Cậu ta sẽ giống như một dã thú nổi điên, chỉ biết nổi loạn khắp nơi, lại chẳng hay cạm bẫy đang cận kề.
”
“Cạm bẫy?” Tôn Vĩnh Trinh sững sốt: “Cạm bẫy gì? Sao tôi không biết? Không phải muốn nhiều người vây giết cậu ta sao?”
“Haha.
”
Tôn Tại Ngôn nhìn Tôn Vĩnh Trinh như kẻ ngốc: “Không phải chuyện gì cũng phải nói với anh, vì cái đầu heo của anh căn bản không tiếp nhận được nhiều tin tức như vậy.
Ngồi đó xem được rồi, bớt mở mồm ngu ngu đi.
”\u0002\u0002.