Tôn Vĩnh Trinh dù tức giận cũng không biết nói gì, cắn răng nhịn nhục.
Chỉ cần có thể trừ khử Giang Nghĩa, những chuyện khác đều dễ nói.
“Tôi lại muốn xem xem cậu lợi hại cỡ nào.
”
“Nếu không trừ khử được Giang Nghĩa, tôi xem cậu làm sao ăn nói với tôi!”
Nhà kho.
Khuôn mặt ngây người của Tây Môn Tuấn nhìn trái ngó phải, thuận thế bò lên giàn giáo, muốn theo cầu thang bỏ chạy.
Giang Nghĩa sao cho anh ta cơ hội chạy trốn? Vài bước đã bò lên, đuổi sát không rời.
Tên khốn giết Giang Nghĩa, vứt tro cốt này, anh hôm nay phải tận tay giải quyết!
Cộp!!!
Tây Môn Tuấn đụng đầu vào tường, trước mắt không lối, sau lưng là chiến thần Tu La đang theo sát, anh ta không còn đường đi, chỉ còn một con đường chết!
Tây Môn Tuấn trực tiếp quỳ ‘phịch’ xuống.
Vì mạng sống, anh ta không màng mặt mũi thể diện, liên tục cầu xin.
“Giang Nghĩa, anh đánh tôi một trận là được rồi, đừng giết tôi được không?”
“Tôi đảm bảo sau này không chống đối anh nữa, có được không?”
“Cầu xin anh, tôi thật sự biết sai rồi.
”
“Xin anh đấy, được không?”
Lúc này mới nhớ tới cầu xin, sao không sớm làm vậy? Lúc uy phong thì muốn đánh muốn giết, lúc yếu đuối lại nghĩ tới cầu xin, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy?!
Giang Nghĩa vươn tay, chỉ tặng anh ta một chữ: Chết.
Chính vào lúc Giang Nghĩa muốn giết chết Tây Môn Tuấn, bỗng nhiên, trần nhà mở ra, chiếc lồng sắt nặng nề rơi xuống.
Giang Nghĩa biết sự tình không đúng, muốn chạy.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, dưới chân thò ra hai ‘bàn tay thép’, cứng rắn bắt lấy cổ chân anh.
Chính vào thời khắc anh giãy thoát bàn tay sắt, lồng giam đã rơi xuống, nhốt anh vào trong.
Chiến thần Tu la đã thành con thú bị giam cầm!
Nhìn thấy một màn này, Tôn Vĩnh Trinh trong căn phòng nhỏ tối đen nhảy cẫng lên.
“Hay, hay lắm!”
“Em trai, thật chỉ có cậu, sắp đặt cơ quan tốt như vậy lúc nào sao tôi cũng không biết?”
Ông ta chớp mắt đẩy mở cửa, hưng phấn chạy tới trước lồng sắt, nhìn Giang Nghĩa bị nhốt bên trong, cười to ha hả.
“Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, cậu cũng có ngày hôm nay?! Cậu bây giờ còn có cách gì?”
“Mạng sống của cậu đã nằm trong lòng bàn tay tôi.
”
“Hay, hay lắm!”
Tây Môn Tuấn lúc này mới thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tôn tổng, có cơ quan thế thì ông phải sớm nói chứ, hại tôi sợ sắp chết rồi.
”
Tôn Vĩnh Trinh cười cười: “Cậu đừng trách tôi, tôi cũng vừa biết.
”
Tôn Tại Ngôn đi tới, vừa đi vừa nói: “Không để các người biết là sợ các người lộ ra tin tức.
Hơn nữa, nếu anh ngay từ đầu đã biết có cơ quan, làm sao biểu hiện sợ hãi chân thật như vậy? Nếu anh thể hiện không đủ chân thật, với trí tuệ của Giang Nghĩa, e rằng chớp mắt đã chú ý tới tình hình không đúng, đến lúc đó thất bại trong gang tấc trách ai?”
Tây Môn Tuấn thầm kinh ngạc.
Con người Tôn Tại Ngôn, không chỉ tính kế kẻ địch, ngay cả người của mình cũng tính kế, thật âm độc.
Nhưng nếu không phải vậy, sao có thể từng bước dẫn dụ Giang Nghĩa vào cơ quan, ra tay tóm trọn?
Tây Môn Tuấn hỏi: “Cho nên ngay từ đầu thiết kế để tôi lên máy nâng, không phải nhằm bảo vệ tôi, chỉ là để tôi có một con đường bỏ chạy, còn là con đường chết, tiện dụ Giang Nghĩa mắc câu?”
Tôn Tại Ngôn gật đầu: “Anh cũng không tính là ngốc, thông minh hơn cái đầu heo ngu xuẩn nào đó nhiều.
”
Tây Môn Tuấn vừa kinh ngạc, vừa tức giận, lại khâm phục, sự khâm phục của anh ta không cần diễn đạt bằng ngôn ngữ, nhưng anh ta cũng hận loại người không bận tâm tính mạng ‘đồng bọn’ như Tôn Tại Ngôn.
\u0001.