Chiến Thần Tu La


Thực ra anh ta đã sai, Tôn Tại Ngôn không phải không trân trọng tính mạng đồng bọn, mà là không trân trọng tính mạng anh ta.
Vì Tôn Tại Ngôn căn bản không xem họ là đồng bọn.
Thậm chỉ hận họ không chết đi.
Đi tới trước lồng sắt, Tôn Tại Ngôn nhìn Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng nhìn ông ta.
Tôn Tại Ngôn ngượng ngùng cười: “Còn nhớ lần trước chúng ta từng hợp sức cứu người, không nghĩ tới vài ngày sau gặp lại, lại là tình cảnh thế này, thật khiến người ta than thở.”
Giọng Giang Nghĩa trầm thấp: “Đàn ông như ông, sao lại cùng một giuộc với Tôn Vĩnh Trinh?”
Tôn Vĩnh Trinh cười: “Haha, vì nó là em ruột tôi – Tôn Tại Ngôn! Giang Nghĩa, cậu không nghĩ tới đi?”
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.
“Vậy thì chẳng trách.”
“Từ đầu tách tôi và thuộc hạ ra, còn chặt đứt manh mối theo dõi, lại dùng tám người làm đệm lưng, vào lúc đầu óc tôi không tỉnh táo nhất sắp xếp mồi nhử Tây Môn Tuấn.”
“Tôi sao có thể không mắc câu?”
“Thiết kế hoàn hảo như vậy, tuyệt đối không phải đồ ngu như ông nghĩ ra được.”
Tôn Vĩnh Trinh cau mày, dù không vui, nhưng…hình như thật sự là vậy.
Ông ta cười cười, cũng không để trong lòng.
Dù sao trên thế giới này dường như không tồn tại kẻ thông minh hơn Tôn Tại Ngôn, ông ta không thông minh bằng thì không thông minh bằng, chả phải chuyện gì lớn lao.

Tôn Tại Ngôn lấy hủ tro cốt sau lưng ra, nói: “Giang Nghĩa, cậu là người tốt.

Giết cậu, là hành động bất đắc dĩ.

Nhưng cậu yên tâm, tro cốt vứt đi vừa rồi thực ra là tro của một con chó hoang, tro cốt em trai cậu tôi luôn giữ.”
“Đợi cậu chết đi, tôi sẽ chôn tro cốt hai anh em cậu cùng nhau, để hai người đoàn tụ dưới suối vàng.”
“Đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho cậu.”
“Cũng là chút bồi thường với cậu đi.”
Biết tro cốt em trai vẫn còn, Giang Nghĩa thở phào, thù hận cũng không còn nghiêm trọng nữa, ánh mắt khôi phục lí trí.
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu, rút súng ở hông ra.
Lên nòng.
“Được rồi, đừng phí lời nữa.”
“Giang Nghĩa, mạng của cậu đến đây thôi, kiếp sau làm người chú ý chút, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Tôn Vĩnh Trinh tôi.”
“Cậu, căn bản không phải đối thủ của tôi!”
Chính giây phút ông ta chuẩn bị giơ súng bóp cò, bỗng nhiên, đàn em sau lưng chạy tới.

“Tôn tổng, không hay rồi, hai lối vào nam bắc đều có người xâm nhập, đang chém giết xông tới!”
“Cái gì?” Tôn Vĩnh Trinh kinh ngạc hỏi: “Đến bao nhiêu người?”
“Hai người.

Hai lối nam bắc.

Mỗi lối một người.”
Tôn Vĩnh Trinh thở phào: “Làm tôi giật mình, thì ra chỉ có hai người à, sắp xếp người đi giải quyết là được rồi.”
“Tôn tổng, hai người này hình như có chút lợi hại.”
“Có lợi hại cũng chỉ hai người.

cho người trong nhà máy đi hết, hai người còn không xử được à?”
“Tôi biết rồi.”
Thủ hạ nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Tôn Tại Ngôn cau mày, nhìn sang Giang Nghĩa: “Rõ ràng đã chặt đứt tất cả manh mối, sao thủ hạ của cậu còn có thể tìm tới đây?”
Giang Nghĩa khẽ cười, thè lưỡi.
Đầu lưỡi anh có con chip điện tử cỡ móng tay, là máy theo dõi!
Thì ra ngay từ đầu Giang Nghĩa đã định vị vị trí của mình, anh ở đâu, người dưới đều rõ ràng.
Tôn Tại Ngôn càng cau chặt mày, ông ta sinh ra cảm giác không lành, hình như…Giang Nghĩa là cố ý bị bắt?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận