Chiến Thần Tu La


Giang Nghĩa nghi hoặc: “Đến cả nhân sâm cũng đưa cho anh rồi, anh còn cần tôi làm gì nữa?”
Người đàn ông trung niên kia vừa khóc vừa nói: “Tuy đã có nhân sâm nhưng tôi cũng chỉ là dân ngoại đạo, nên căn bản là không biết dùng, sợ là sẽ huỷ hoại bảo vật quý giá cỡ này mất.

Nếu ngài vừa nhìn sơ qua đã có thể đoán được giá trị của vật thì y thuật của ngài ắt hẳn cũng rất cao minh, xin ngài hãy giúp tôi.”
Giang Nghĩa khó xử nhìn về phía Đinh Thu Huyền trong xe.
Nếu ở đây chỉ có một mình anh thì anh sẽ không chút do dự mà ra tay cứu người.
Nhưng lần này lại đi cùng vợ, mục đích của chuyến đi cũng là vì đi mua thép chứ không phải cứu người nên anh sợ Đinh Thu Huyền sẽ không vui.
Không ngờ Đinh Thu Huyền lại tức giận nói: “Giang Nghĩa, anh có còn nhân tính không hả? Người ta đã cầu xin tới nước này rồi, anh giúp một chút thì chết ai hả?”
Giang Nghĩa cười khổ.
Ôi, cái cô vợ này của anh, đúng là không biết phải nói thế nào nữa.
Tốt thì tốt thật, đẹp người đẹp nết.
Chỉ có điều đầu óc hơi chập.

Giang Nghĩa do dự như thế chẳng phải là vì cô hay sao?
“Lên xe.”
Giang Nghĩa nói với người đàn ông trung niên kia, định chở anh ta về nhà.
Theo lời tự giới thiệu thì anh ta tên là Hoàng Lực Ngôn, nhà ở vùng ngoại thành.
Dựa theo sự hướng dẫn của Hoàng Lực Ngôn, Giang Nghĩa đánh xe về hướng nhà anh ta.

Nhưng chưa đi được 20 phút thì bọn họ nhìn thấy một thân cây lớn đang chắn ngang con đường rộng.
Phía trước là một đám người mặc đồ đen, trên áo thêu hình mặt trời, đang chặn đường họ.
Hoàng Lực Ngôn là người bản địa nên lập tức nhận ra lũ người kia.
“Là người của Vân Dương!”
“Ông chủ tiệm là một trong những nhân vật cốt cán của Vân Dương.

Hắn bị chúng ta cho ăn hành rồi nên cao tầng của Vân Dương chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.

“Tiêu rồi, tiêu rồi.”
Hoàng Lực Ngôn luống cuống, đắc tội Vân Dương cũng đồng nghĩa với đắc tội với Diêm Vương Điện.
Sau này e là không còn đường sống ở Long Dương Viên này rồi.
Anh ta cũng đoán được người Vân Dương sẽ tìm tới để trả thù nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, không cho anh thời gian để cứu người hay chạy trốn luôn.
Xe từ từ dừng lại.
Hoàng Lực Ngôn vội nói: “Thưa anh, hay chúng ta quay xe bỏ chạy đi?”
Anh ta còn chưa kịp nói dứt câu thì nhìn thấy một cái cây cực lớn ở phía sau đã bị đốn gục, hơn 20 người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm đao bước tới.
Kết thúc rồi.

Hoàng Lực Ngôn tuyệt vọng: “Ba, con trai bất hiếu, e là phải đi trước người rồi.”
Giang Nghĩa cười cười, bình tĩnh nói: “Hai người ở lại trên xe, đóng chặt cửa sổ, dù bọn họ có đập thế nào cũng đừng hoảng sợ.”
Hoàng Lực Ngôn ngơ người, đây là ý gì?
Chẳng lẽ Giang Nghĩa muốn xông ra ngoài đánh nhau với bọn người kia sao?
Anh ta đoán đúng rồi.
Giang Nghĩa mở cửa bước ra, rồi thuận tay đóng cửa xe lại.

Đinh Thu Huyền cũng nghe theo lời Giang Nghĩa, lập tức khoá toàn bộ cửa xe.
Hoàng Lực Ngôn lo lắng: “Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Một địch bốn mươi năm mươi người? Ngài ấy muốn chết sao?”
Đinh Thu Huyền cũng rất rối bời.
Nhưng sự tình đã như thế rồi, ngoài việc tin tưởng Giang Nghĩa, cô còn có lựa chọn nào khác?
Giang Nghĩa đơn phương độc mã bước về phía đám người Vân Dương.

Lão đại của đám người kia-Hùng Hạt Tử cũng bước ra.


Hắn ta cao gần 2m, trông còn cường tráng hơn một con bò.
Đôi bàn tay ấy, to hơn cả đầu của một người bình thường, chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy kinh hãi.
Hùng Hạt Tử là người mạnh nhất trong tổ chức ngầm ở quận Long Dương.
Hắn là người có tiếng nói ở cái quận Long Dương này.
Nhìn thấy Giang Nghĩa một mình đến gần, Hùng Hạt Tử lại khá thán phục dũng khí của anh, hắn cất lời khen ngợi: “Không tệ, mày cũng khá gan đấy, tao thích mấy thằng khốn như mày.”
“Nhưng mày đã đánh người của tao, lại còn là người có thể kiếm tiền, tao không thể cứ thế mà bỏ qua chuyện này được?”
Hùng Hạt Tử nói: “Bây giờ mày có hai lựa chọn.

Một là đầu hàng, làm thuộc hạ của tao.

Nếu vậy tao sẽ châm chước, chỉ trừng phạt chứ không giết mày?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận