“Tôi sai rồi.”
“Anh Giang, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là đại ca của tôi.
Anh đã cho tôi mạng sống này, tôi bằng lòng vì anh lên núi đao xuống biển lửa, thấy chết không sờn!”
Qua chuyện này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận thức rõ đúng sai.
Cũng nhìn ra được người nào tốt người nào xấu.
Giang Nghĩa cười gật đầu: “Được, bây giờ tôi có một việc cho anh làm đây.”
“Anh Giang, mời nói.”
“Ừm… tôi muốn anh về nghỉ ngơi, tắm nắng, không được ăn uống bừa bãi, đặc biệt không được ăn đồ bổ nữa.”
Mắt Điền Kê đỏ hoe.
Nếu anh ta làm theo lời khuyên của Giang Nghĩa sớm hơn thì chắc chắn đã không ra nông nỗi này.
Anh ta gật đầu thật mạnh, cho thấy anh ta đã hiểu.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Nghĩa đột nhiên đổ chuông.
Người gọi tới là Lâm Chí Cường.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, Lâm Chí Cường sẽ không gọi cho Giang Nghĩa.
Bây giờ anh ta gọi tới, cho thấy có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Giang Nghĩa đi tới chỗ vắng người.
“Alo?”
“Lão đại, tôi đã tìm thấy ‘Tiểu Điệp’ mà lần trước anh đã yêu cầu tôi tìm rồi.”
‘Tiểu Điệp’ là người phụ nữ mà Tôn Tại Ngôn- em trai ruột của chủ tịch giải trí Bách Khoa quan tâm nhất.
Vì người phụ nữ này mà anh ta đã từ bỏ vị trí gia chủ, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với ba mình.
Cũng chính vì sự tồn tại của Tiểu Điệp mà Tôn Tại Ngôn bị Tôn Vĩnh Trinh khống chế.
Giang Nghĩa yêu thích người tài.
Anh thực sự muốn thu phục Tôn Tại Ngôn về dưới trướng mình, mà Tiểu Điệp là một nhân tố rất quan trọng.
“Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Giang Nghĩa nói với Lâm Mộng Vân và Điền Kê: “Tôi có chuyện cần giải quyết nên sẽ không quay về với hai người đâu.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Một tiếng sau.
Khu Giang Nam, văn phòng tổng phụ trách Ba khu.
Giang Nghĩa đang ngồi trên ghế, còn Lâm Chí Cường đứng đối diện.
“Lão đại, tài liệu ở đây.”
Lâm Chí Cường giao một tập tài liệu về Tiểu Điệp cho anh, Giang Nghĩa vừa xem vừa nghe Lâm Chí Cường kể lại tình hình cụ thể.
“Qua mấy ngày điều tra, tôi đã tra ra được lý lịch của Tiểu Điệp rồi.”
“Cô ta vốn là một gái nhảy, tên là ‘Lương Điệp’, biệt hiệu là ‘Tiểu Điệp’.
Năm đó, sau khi yêu đương cùng Tôn Tại Ngôn, họ quyết định cùng nhau bỏ trốn, nhưng bị ba của Tôn Tại Ngôn bắt được và âm thầm đưa đến Nam Thành bán cho Thủy Vân Thiên, một tổ chức kinh doanh các hoạt động ngầm.”
“Bề ngoài, Thủy Vân Thiên là một tổ chức kinh doanh các hoạt động giải trí như quán bar, karaoke.”
“Trên thực tế, họ âm thầm tiến hành các cuộc đấu giá bất hợp pháp.”
“Họ sẽ bán những thứ có giá trị, không có gì mà họ không dám bán cả! Cũng giống ‘thế giới ngầm' mà người ta thường nói.”
“Sau khi Tiểu Điệp bị bán vào trong đó, tác dụng chính của cô ta là biểu diễn trong quá trình đấu giá.
Ừm… nói trắng ra thì nó giống với đội cổ vũ trong các trận đấu bóng rổ, chuyên dành cho những quý ông giàu có đến mua vui.”
Lâm Chí Cường dừng lại giây lát, có hơi khó nói: “Thủy Vân Thiên là một tổ chức rắc rối phức tạp, thực lực rất mạnh, đến bây giờ tôi vẫn chưa tra ra được kẻ chủ mưu đằng sau là ai.”
“Lão đại, tôi cảm thấy tổ chức này rất không đơn giản!”
“Lương Điệp rơi vào tay bọn họ thì rất khó cứu ra được.”
Sắc mặt Giang Nghĩa rất nặng nề, tất nhiên anh biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng càng thách thức, anh càng thấy hào hứng.
Đương đầu với khó khăn là việc Giang Nghĩa thích làm.
“Nam Thành, Thủy Vân Thiên?”
“Có vẻ như tôi cần phải đến đó một chuyến.”.