Chiến Thần Tu La


Thạch Văn Bỉnh sững người, anh ta xoay người trừng mắt với Giang Nghĩa.

“Mẹ kiếp anh có bệnh có phải không?”
“180 tỷ? Anh có 180 tỷ hả?!”
“Anh không phải là muốn chơi xỏ ông đây đấy chứ? Anh có biết ông đây bây giờ chỉ cần không theo nữa thì anh buộc phải trả 180 tỷ đã mang bộ Biển Thước thần châm này đi không?”
“Anh không lấy được tiền ra thì sẽ bị người ta đưa đi, cả đời làm nô lệ của Thủy Vân Thiên!”
Giang Nghĩa điềm nhiên nói: “Anh nói nhảm xong chưa? Có rảnh ở đây càm ràm, không bằng lấy ra chút hành động thực tế đi, có theo hay không theo?”
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng; “Hổ không phát uy, anh coi tôi là mèo bệnh sao? Hôm nay tôi cho anh thấy tài lực của nhà họ Thạch! Anh nâng giá thì như nào? Anh khiêu khích thì như nào? Ở trước mặt tài lực hùng hậu của nhà họ Thạch chúng tôi, mọi chuyện anh làm đều chỉ là phù du.


Anh ta giơ tay lên, điềm nhiên nói ra một con số: “Tôi trả 210 tỷ.


Một hơi tăng lên 30 tỷ.


Bây giờ bọn họ tăng giá đều là tăng 30 tỷ một, số ở giữa đều nhảy ra, mọi người ở đây thấy vậy thì nhiệt huyết sôi sục.

Tuy không có ai tham gia, nhưng chỉ nghe thấy con số như vậy thì đủ khiến người ta kích động.

Thạch Văn Bỉnh cười rồi hỏi: “Oắt con, bây giờ biết nhà họ Thạch chúng tôi! ”
“300 tỷ.


Không đợi Thạch Văn Bỉnh khoe khoang xong, Giang Nghĩa trực tăng thêm 90 tỷ, nâng tổng giá lên tới 300 tỷ.

Mặt mày Thạch Văn Bỉnh xanh lè rồi.

Có kiểu nâng giá như vậy sao?
Biển Thước thần châm quả thật rất quý giá, nhưng tuyệt đối không đáng 300 tỷ.

Bây giờ Thạch Văn Bỉnh có hơi tiến thoái lưỡng nan, nếu không theo, vậy mặt mũi sẽ mất; nhưng nếu theo, vậy thì tương đương bị Giang Nghĩa nâng giá, có quỷ mới biết Giang Nghĩa sẽ nâng tới mức độ nào?
Suy nghĩ một lát, Thạch Văn Bỉnh bỗng nở nụ cười gian xảo.

Anh ta nói: “Tôi trả 450 tỷ.


Một hơi thì tăng thêm 150 tỷ!
Giang Nghĩa không suy nghĩ, đưa tay ra hiệu: “600 tỷ.



Cả hội trường náo động, nâng giá kiểu này có trình độ nha, trực tiếp gọi giá 600 tỷ, tăng một lần 150 tỷ, ngay cả 30 tỷ ở giữa cũng bị lược bỏ.

Xem ra Thạch Văn Bỉnh muốn có được bộ ngân châm này, phải nhỏ máu rồi.

Tân Tử Dân và Tân Uẩn đều có hơi lo lắng nhìn Giang Nghĩa, bọn họ đều cho rằng Giang Nghĩa chắc chắn không lấy ra được nhiều tiền như vậy, gọi giá chỉ là vì ngứa mắt Thạch Văn Bỉnh.

Suy nghĩ chắc chắn Thạch Văn Bỉnh nhất định sẽ lấy được Biển Thước thần châm thì to gan gọi giá, khiến Thạch Văn Bỉnh nhỏ máu.

Đây cũng là suy nghĩ mà tất cả mọi người ở đây công nhận.

Vốn Thạch Văn Bỉnh cản trở mọi chỗ, bỗng nhiên dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, khẽ đung đua nói một câu: “600 tỷ sao? Aiya, nhiều tiền như vậy, ông đây không theo nữa.


Anh ta, không theo nữa!
Sắc mặt của Tân Tử Dân và Tân Uẩn đều lập tức mất màu, trắng bệch như tờ giấy.

Vốn muốn thông qua việc gọi giá khiến Thạch Văn Bỉnh nhỏ máu, kết quả đối phương không theo nữa, ý đó chính là muốn Giang Nghĩa bỏ ra 600 tỷ mua bộ Biển Thước thần châm này?
Đùa cái gì vậy?
600 tỷ, Giang Nghĩa sao có thể lấy ra được 600 tỷ?

Đây chính là chơi người không được bị chơi ngược, tự lấy đá đập chân mình!
Mọi người ở đây cùng lúc phát ra tiếng cười mỉa mai, cảnh tượng như này thật ra vẫn khá thường thấy, muốn gọi giá chơi người khác, kết quả người khác không theo, tự chơi chính mình.

Chỉ có điều, người bình thường sẽ không gọi giá cao như vậy.

600 tỷ, ha ha, e là ngay cả mạng cũng bị lôi vào rồi.

Tân Uẩn bị dọa cho tay chân lạnh toát, khẩn trương nói với Thạch Văn Bỉnh: “Anh mau gọi giá! Cùng lắm lần gọi giá này, chúng tôi bảo đảm không tiếp theo gọi nữa!”
Cô ta đây là đang cầu xin.

Thạch Văn Bỉnh lại dửng dưng, lắc chân, hèn hạ nói: “Các cô không phải rất có tiền hay sao? Không phải nâng giá một lần 150 tỷ một hay sao? Tôi thỏa mãn lòng hư vinh của các cô.

Lần này, tôi tuyệt đối không theo!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận