Thủy Thanh Diệu đã lăn lộn trong giới mấy chục năm, chưa từng gặp đối thủ nào lợi hại như Giang Nghĩa, lần này ông ta đâm đầu vào như này là toang rồi.
“Giang Nghĩa, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Người đàn ông có thể có thân thủ và trí tuệ như này, tuyệt đối không thể là kẻ vô dụng được.
”
Giang Nghĩa hờ hững nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người giỏi, hãy thường xuyên ra ngoài xem thử thì sẽ biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Như ông thì cả đời chỉ biết làm hoàng đế bản địa ở nơi to bằng lòng bàn tay như Nam Thành này, mãi mãi chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng, không hiểu được sự đáng sợ của thế giới này.
”
Thủy Thanh Diệu thở dài một tiếng.
“Tôi già rồi, có thể ổn định căn cơ ở Nam Thành đã không dễ dàng, muốn ra ngoài xông pha làm sao có thể chứ?”
“Chỉ hận đứa con trai vô tích sự đó của tôi, chỉ biết ham chơi hưởng lạc.
”
“Chọc ai không được, cứ chọc vào cậu.
”
“Haizzz!”
Sự việc đã đến nước này, còn có gì để nói chứ?
Giang Nghĩa khẽ vẫy tay: “Đưa ông ta đến cục cảnh sát, kẻ bại hoại xã hội như này, phải để người của cả Nam Thành thấy ông ta chịu sự trừng phạt.
”
Thủy Thanh Diệu bỗng nói: “Này, Giang Nghĩa, cậu chắc chắn muốn đưa tôi đến cục cảnh sát sao? Ở Nam Thành, căn cơ của tôi rất sâu, cậu cảm thấy làm như vậy có thể khiến tôi chịu trừng phạt sao?”
Đây là một loại khiêu khích, hoặc là một loại không hiểu?
Giang Nghĩa hờ hững nói: “Ông yên tâm, người tôi đưa đi, chắc chắn sẽ chịu sự trừng phạt.
Nếu không cục cảnh sát của Nam Thành sẽ chịu sự trừng phạt.
”
Dám nói ra lời như vậy, thân phận địa vị của Giang Nghĩa nghĩ cũng biết rồi.
Thủy Thanh Diệu lập tức phản ứng lại, Giang Nghĩa không đơn giản như trong tưởng tượng của ông ta, người đàn ông này không những lăn lộn trong giới, người ta còn có thân phận địa vị đáng sợ.
Haizz, tại sao lại đắc tội với người đàn ông như này chứ?
Số, cái số!
Sau khi áp tải Thủy Thanh Diệu đi, Giang Nghĩa nói với Tiểu Điệp: “Cô đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó tôi đưa cô về khu Giang Nam.
”
“Được!”
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn bầu trời hửng nắng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đè nén mấy năm, sống những ngày tháng sống không bằng chết ở Nam Thành, cô ta vốn tưởng rằng cả đời này cứ như vậy, ai có thể ngờ lại có hy vọng? Rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh nắng, cuối cùng cũng chiếu lên người cô ta.
“Tại Ngôn, em, sắp trở về rồi.
”
Sau đó, Giang Nghĩa dẫn Tiểu Điệp về khách sạn, hội họp với Tân Uẩn và Tân Tử Dân, sau khi mua xong vé tàu cao tốc thì thu dọn đồ đạc trực tiếp rời đi.
Chuyến đi Nam Thành lần này, cũng coi như kết thúc một cách hoàn mỹ.
Mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, từ chiếm chỗ, cứu Tân Tử Dân ra ngoài, rồi đến buổi đấu giá và thợ săn phú hào, cho đến sự khiêu khích của Thủy Quân Tín ở trong vũ hội, cuối cùng ‘chiến tranh’ với Thủy Thanh Diệu.
Quá nhiều, quá nhiều rồi.
Tân Uẩn cảm thấy mấy ngày qua cô ta đã trải qua tất cả mọi chuyện sẽ phải trải qua trong cuộc đời này.
Điều này khiến cô ta ý thức được cuộc sống trước kia của mình đơn giản cỡ nào.
Cô ta hỏi Giang Nghĩa: “Khi anh ở biên giới phía Tây, mỗi ngày đều tràn ngập nguy hiểm giống như ở Nam Thành sao?”
Câu trả lời của Giang Nghĩa chỉ có một câu: “Thậm chí còn tệ hơn.
”
Nam Thành, dù sao chỉ là thành phố nhỏ.
Thủy Vân Thiên, dù sao chỉ là một phái địa phương không chính thống, không khó trị
Những kẻ địch mà Giang Nghĩa gặp phải ở biên giới phía Tây, hơn xa loại ‘làng nhàng’ như Thủy Vân Thiên ở Nam Thành.
Điều này càng khiến Tân Uẩn càng sùng bái Giang Nghĩa hơn, người đàn ông chỉ khi trải qua sinh tử mới có thể quật cường sống tiếp, mới là người đàn ông mạnh mẽ thật sự.
.