Chiến Thần Tu La


Mặc kệ là thân phận gì, dù sao là người có thân phận mà Tạ Duẫn chắc chắn không chọc nổi.

Cho tới lúc này anh ta mới bắt đầu hối hận, tại sao vừa rồi lại hung hăng như vậy? Nếu lúc đầu nghe theo chỉ thị của nhân viên chữa cháy, nghĩ cách dịch xe ra không phải là được rồi sao.

Muộn rồi, nói cái gì cũng muộn rồi.

Bên đó, Tạ Mạnh Trí nói với Giang Nghĩa: “Tổng phụ trách, anh có gì căn dặn không?”
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Làm theo luật, nên xử lý Tạ Duẫn thế nào, bản thân anh xem mà làm.


“Thuộc hạ hiểu.


“Ngoài ra.

” Giang Nghĩa ghé vào tai của Tạ Mạnh Trí nói: “Khoảng thời gian gần đây, để ý cẩn thận người của nhà họ Thạch, nếu tôi đoán không sai, bọn họ rất nhanh sẽ có hành động.



Tạ Mạnh Trí lập tức lấy lại tinh thần.

Khoảng thời gian này anh ta luôn để mắt người của nhà họ Thạch, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được, người của nhà họ Thạch có phòng bị, hành vi cử chỉ đều rất chuẩn mực, không có chỗ nào lộ sơ hở.

Khoảng thời gian trước Thạch Văn Bỉnh rời khỏi khu Giang Nam, đi tới Nam Thành một chuyến, như này đã nằm vượt phạm vi chức trách của Tạ Mạnh Trí, đối với chuyện xảy ra ở Nam Thành, anh ta không thể điều tra.

Ngoài điều này ra, chuyện xảy ra ở khu Giang Nam, đều rất bình thường.

Tạ Mạnh Trí thật ra khá nản chí, cho rằng con cá lớn nhà họ Thạch này sẽ không cắn câu, nhưng nghe thấy lời của Giang Nghĩa, tinh thần của anh ta lập tức được nâng lên.

Nhà họ Thạch, cuối cùng sắp không nhẫn nại được nữa rồi sao?
“Thuộc hạ bây giờ quay về sở chuẩn bị hành động, xin tổng phụ trách yên tâm.


“Ừm, đi đi.


Tạ Mạnh Trí xoay người rời đi, sắp xếp người áp tải Tạ Duẫn lên xe, vội vàng rời đi.

Giang Nghĩa dửng dưng quay lại xe.

Tân Uẩn tò mò hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi hình như nhìn thấy rất nhiều người tụ lại ở đó, sau đó nghe thấy âm thanh rất lớn, ngay cả xe cảnh sát cũng tới, có phải là đã xảy ra tai nạn xe rất nghiêm trọng không?”
Giang Nghĩa xua tay: “Là một chiếc xe hơi chiếm làn ứng cứu khẩn cấp, chặn đường đi của xe chữa cháy, bây giờ đường thông rồi nên không sao nữa.


“Như vậy à, vậy con đường này còn bao lâu mới có thể hết tắc?”

“Vậy thì phải nghe số trời rồi.


Lần đợi này là đợi mấy tiếng.

Đợi tới khi đường hoàn toàn thông thoáng, sắc trời đã tối, Giang Nghĩa từ từ lái xe rời đi, ở trên con đường cao tốc, anh vô hình hay hữu ý nhìn mấy lần đám cháy ở công viên rừng.

Thế lửa hiện nay đã được khống chế, tin chắc rất nhanh có thể dập lửa.

Nhưng trận hỏa hoạn này không biết sẽ thiêu chết bao nhiêu người, sẽ gây ra tổn thất kinh tế lớn cỡ nào đối với khu Giang Nam, tổng phụ trách như anh, khoảng thời gian tiếp theo chắc sẽ rất bận.

Sau khi đường thông thoáng, bọn họ rất nhanh đã về đến y quán Nhân Trị.

Sau khi Giang Nghĩa đưa Tân Uẩn, Tân Tử Dân về nhà thì không nán lại, đưa Tiểu Điệp về tòa nhà văn phòng của tổng phụ trách.

Trên đường đi.

Tiểu Điệp nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, vô cùng cảm khái chua xót.

Nhiều năm trước, cô ta từng là một phần của thành phố này, cùng với Tôn Tại Ngôn trải qua một quãng thời gian tươi đẹp khó quên; thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa, nhiều năm qua đi như vậy, cũng không biết Tôn Tại Ngôn sống có tốt không.


“Anh định để tôi ở đâu?” Tiểu Điệp hỏi.

“Nơi an toàn.


Tiểu Điệp mỉm cười, thành phố này còn có nơi an toàn sao? Xí nghiệp Thiên Đỉnh mà nhà họ Tôn quản lý, ở khu Giang Nam là tồn tại như đầu rồng, gần như tương đương Thủy Vân Thiên của Nam Thành.

Cô ta trở về, chỉ sợ sẽ bị người của xí nghiệp Thiên Đỉnh truy sát đến chết? Đâu thể an toàn được?
Tiểu Điệp nói: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng nếu anh cảm thấy sợ thì để tôi xuống, tôi sẽ tự mình nghĩ cách gặp mặt Tại Ngôn.


“Cô không làm được.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận