CHƯƠNG 62
Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: “Một mình anh có thể chế ngự được tất cả bọn họ sao?”
Giang Nghĩa không trả lời, nhưng xem tình hình thì chắc là đúng vậy rồi.
Đinh Thu Huyền thở dài: “Nên chế ngự bọn họ, nhưng mà anh ra tay có vẻ hơi tàn nhẫn.”
Giang Nghĩa thản nhiên nói: “Đối phó với những người khác nhau thì chúng ta phải sử dụng các thủ đoạn khác nhau.
Loại người như Lê Hùng Phong thì không cần phải mềm lòng.”
Chỉ cần có người có mưu đồ xấu xa với Đinh Thu Huyền thì Giang Nghĩa sẽ không mềm lòng.
Nếu đang ở biên giới phía tây thì e rằng đám người Lê Hùng Phong sẽ càng thảm hơn, bây giờ còn sống được cũng tính là mạng lớn rồi.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Thu Huyền đổ chuông, là Đinh Trung gọi đến.
“Alo, ông nội…”
“Mày còn mặt mũi gọi tao là ông nội hả? Tao bảo mày đi đàm phán, kết quả mày đã làm những gì? Mày để chủ tịch Lê uống rượu đến nhập viện, bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng, có thể chết bất cứ lúc nào đó!”
Sắc mặt Đinh Thu Huyền bỗng thay đổi, cô cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Ông nội, cháu thực sự cũng không muốn vậy.”
“Thu Huyền, ông rất thất vọng về biểu hiện của cháu lần này.
Không cần nói nữa, cháu về công ty trước đi.”
“Cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, Đinh Thu Huyền cảm thấy không yên tâm: “Giang Nghĩa, anh làm ra chuyện này thật sự có chút quá đáng.
Lỡ như Lê Hùng Phong chết thì anh cũng sẽ ngồi tù, mà cho dù Lê Hùng Phong không chết thì anh ta cũng sẽ kiện anh để tống anh vào tù.”
Giang Nghĩa giống như không nghe thấy, mà vốn dĩ cũng không để trong lòng.
Có Lâm Chí Cường giúp anh giải quyết cục diện nên anh không cần phải lo lắng chuyện này.
Nếu bọn Lê Hùng Phong dám tiếp tục gây rắc rối thì Lâm Chí Cường sẽ diệt trừ nhà họ Lê.
Nhà họ Lê ở trước mặt Giang Nghĩa chính là điển hình cho sự khác biệt giữa con kiến và con voi.
Đinh Thu Huyền lắc đầu, cô lái xe trở về trụ sở chính của công ty rồi cùng Giang Nghĩa đến phòng họp.
Vừa bước vào phòng họp đã thấy một nhóm người đang ngồi hai bên bàn họp, nhìn Đinh Thu Huyền đầy mỉa mai, bộ dạng đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đinh Trung ngồi ở ghế chính giữa, thở dài nói: “Đinh Thu Huyền, cháu có biết mình đã phạm phải tội lớn như thế nào không?”
Đinh Thu Huyền cúi đầu không dám nói.
Đinh Trung tiếp tục nói: “Cháu khiến đám người Lê Hùng Phong nhập viện, bây giờ chúng ta đã kết thù với nhà họ Lê! Bọn họ không những không đầu tư cho công ty chúng ta mà còn dùng hết khả năng của mình để đấu lại chúng ta.
Đinh Thu Huyền, đây là chuyện tốt mà cháu đã làm đấy!”
Ông ta tức đến nỗi đập mạnh cái ly xuống đất, nổi giận: “Còn không quỳ xuống nhận lỗi cho ông!”
Đám đông chăm chú xem kịch, bọn họ rất muốn được nhìn thấy cảnh Đinh Thu Huyền phải khuất phục và bị thất thố.
Đinh Thu Huyền cắn môi, cảm thấy rất oan ức, nước mắt lăn dài trên mi.
“Quỳ xuống!”
Đinh Thu Huyền giật mình, hai chân co lại định quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này…