Chiến Thần Tu La


Sáng hôm sau.
Viên Triệu Hào một mình uống rượu giải sầu ở trong quán bar, trong lòng cực kỳ không vui, vẫn đang phiền não vì chuyện hôm qua.
Từ sau khi Kỳ Chấn đến thì ông ta từ người giỏi nhất trở thành người đứng thứ hai.
Như này vẫn không tính là gì cả.
Điều khiến ông ta tức giận, là Giang Nghĩa vậy mà trèo lên đầu của ông ta!
Như này là kiểu gì?
Viên Triệu Hào ông ta vất vả làm việc cho Star Jewelry mười mấy năm, kết quả vẫn không bằng một người ngoài?
Giám đốc thu mua, bao nhiêu màu mè, chức vị như vậy thế mà nói cho Giang Nghĩa thì cho Giang Nghĩa, không hề tôn trọng ý kiến của Viên Triệu Hào.
Mọi hành vi của Kỳ Chấn đã tổn thương trái tim của Viên Triệu Hào.
Hết ly này đến ly khác.
Không vui.
Lúc này, một người đàn ông vóc dáng gầy gò khác ngồi ở bên cạnh ông ta, cũng gọi một ly rượu, uống cùng với Viên Triệu Hào.
Người đàn ông nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Giám đốc Viên, người có thân phận như ông sao lại một mình ở đây uống rượu giải sầu vậy?”
Viên Triệu Hào liếc nhìn đối phương, hình như từng gặp ở đâu đó, nhưng không thân quen..
“Cậu là ai?”

“Tôi tên Weiss, giám đốc chi nhánh của trang sức Thiệu Anh.”
Viên Triệu Hào nhíu mày.
Trang sức Thiệu Anh?
Ông ta biết, đó chính là một doanh nghiệp trang sức quy mô lớn đối đầu với Star Jewelry, nhưng trang sức Thiệu Anh hướng tới nhiều hơn ở thị trường cấp thấp, khác với Star Jewelry.
“Người của Thiệu Anh, ngồi ở bên cạnh tôi làm gì?”
Weiss mỉm cười: “Giám đốc Viên, tôi và ông giống nhau, đều thay ông chủ lớn làm việc, cho nên rất có thể hiểu được tâm trạng của ông.

Ra sức làm việc ở khu Giang Nam, kết quả ông chủ lớn vừa tới thì bị anh ta nuốt hết toàn bộ thu hoạch.

Chuyện này không tính đi, điều tức hơn là để người khác chiếm thành quả lao động của mình, thật sự chọc điên người khác mà!”
Viên Triệu Hào hằn học vỗ vào mặt bàn.
“Đúng vậy.”
“Kỳ Chấn là lão tổng, tôi nhận.”
“Vậy Giang Nghĩa là cái thá gì? Dựa vào đâu cướp đồ từ trong miệng của tôi chứ?”
“Một chút sức cũng không bỏ ra, lấy không một món hời lớn.”

“Mẹ kiếp!”
Lời càng nói càng khó nghe, Viên Triệu Hào thiếu nước cầm micro mà gào khắp nơi.
Weiss gật đầu, rất đồng ý mà nói: “Tâm trạng của ông tôi có thể hiểu, cho nên giám đốc Viên, không bằng chúng ta liên thủ làm một phi vụ?”
Trái tim của Viên Triệu Hào lập tức treo ngược lên.
Ông ta không có ý tốt mà nhìn Weiss: “Nhóc con, đừng tưởng tâm trạng của tôi không tốt lại uống nhiều thì có thể tùy tiện đùa giỡn tôi.

Ông đây làm ở ngành này mười mấy năm rồi, cảnh tượng gì chưa từng gặp chứ?”
“Nếu cậu muốn dùng điều này để chia rẽ ly gián, để trang sức Thiệu Ánh đè đầu Star Jewelry, nói cho cậu luôn tiết kiệm sức đi, Viên Triệu Hào tôi không dễ dàng bị lừa vậy đâu.”
Weiss vội xua tay: “Ài, giám đốc Viên ông hiểu lầm rồi.

Tôi thật ra là có một chuyện cần ông giúp, làm xong chuyện này đối với ông cũng có lợi.

Hai bên đều có lợi.”
Viên Triệu Hào uống ngụm rượu: “Nói.”
Weiss nhìn xung quanh, ghé vào bên tai ông ta nói nhỏ: “Thằng em này dạo này mua một lô hàng mới, kết quả mắt lác, lô hàng này đều là hàng loại 2, phải đền một khoản tiền lớn.”
“Vậy nên, tôi hy vọng ông có thể ăn một phần ở lô hàng này của tôi, giúp tôi san sẻ áp lực; nếu không tôi chắc chắn sẽ bị ông chủ lớn ở trên mắng chết.”
Chuyện này là sao?
Viên Triệu Hào cười lạnh nói: “Cậu coi tôi là kẻ ngốc à? Mắt nhìn của cậu không tốt, mua hàng loại 2, kêu tôi tới thay cậu chịu trách nhiệm?”
Weiss tiếp tục nói: “Không phải là kêu ông chịu trách nhiệm, mà là để Giang Nghĩa tới chịu trách nhiệm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận