CHƯƠNG 93
Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, thời khắc dùng được Long đầu trọc đã tới.
Giang Nghĩa bấm gọi số điện thoại trước mặt Hổ bệnh, kêu Long đầu trọc dẫn mấy người đến xử lý giúp chút vấn đề.
Hổ bệnh cười lạnh: “Còn dẫn người đến? Ha hả, nói cho anh biết, rơi vào trong tay tôi, anh gọi ai tới cũng vô ích, cả thành phố Giang Nam này, ai mà không cho Hổ bệnh tôi ba phần mặt mũi?”
Giang Nghĩa cúp điện thoại, đứng nguyên tại chỗ lặng lẽ chờ đợi.
Đinh Thu Huyền lo lắng lẩm bấm: “Cũng không biết Giang Nghĩa sẽ gọi ai tới?”
Đinh Nhị Tiến cười ha hả: “Chỉ cậu ta, nghèo kiết xác thì có thể gọi tới loại như con khỉ tới, làm ra vẻ lại học rất giống.
”
Không tới mười phút sau, ba chiếc xe van màu trắng lái tới.
Cửa xe mở ra, một đám đầu trọc từ trên xe lũ lượt bước xuống, trên tay ai nấy đều cầm vũ khí.
Hổ bệnh thấy vậy, ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng lúc hắn ta nhìn thấy người tới là Long đầu trọc, bất giác thở phào một hơi.
Hắn ta cười híp mắt nghênh đón.
“Anh Long, sao anh lại tới? Nghe nói dạo này anh rửa tay gác kiếm không làm chuyện kiểu này nữa, sao còn chạy tới đây giành mối làm ăn với tôi?”
“Tôi nói với anh, tổng giám đốc Tây Môn đã giao việc cho tôi trước rồi, quy củ trong ngành, có trước có sau, anh Long không thể giành với tôi.
”
Hắn ta tưởng Long đầu trọc tới giành làm ăn.
Long đầu trọc nhìn Hổ bệnh, lại nhìn đám người Giang Nghĩa, nở nụ cười.
“Mèo bệnh, mày đang thu nợ?”
“Đúng vậy.
”
“Ừ, mày thu thế nào?”
Hổ bệnh khẽ sững sốt: “Anh Long, cách thức trong đó anh không phải rõ ràng hơn tôi sao? Chính là không cho họ ra khỏi cửa, bỏ đói họ vài ngày, đợi họ không chịu nổi nữa thì đương nhiên sẽ nghĩ hết cách để trả tiền.
Hơn nữa tôi thấy con nhỏ đó cũng xinh đẹp, nói không chừng qua hai ngày các anh em còn có thể thỏa mãn miễn phí.
Anh Long, nếu không đến lúc đó tôi lại gọi anh chung vui nhé?”
Long đầu trọc tức giận: “Còn bà nhà mày!”
“Ặc, anh Long, sao anh lại mắng người ta?”
“Mắng mày? Ông đây còn đánh mày nữa!”
Long đầu trọc giơ tay cho một cái tát, tát mạnh lên nửa mặt trái của Hổ bệnh, mặt hắn ta lập tức sưng phù, chảy cả máu mũi.
Anh ta phất tay: “Đánh cho tao!”
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Đám đầu trọc cầm vũ khí đi tới trước, đánh cho Hổ bệnh và thuộc hạ của hắn một trận no đòn.
Bên phía Hổ bệnh tổng cộng bảy tám người, mà Long đầu trọc dẫn tới cả hai mươi người, hơn nữa ai nấy đều cường tráng uy vũ, lấy một địch ba.
Ở thành phố Giang Nam, thật sự không mấy ai có thể gọi nhịp với Long đầu trọc được.
Hổ bệnh biết Long đầu trọc lợi hại, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có, hai tay ôm đầu nằm trên đất lăn lộn né tránh, đau đớn kêu gào.
Trận đánh này diễn ra cả mười lăm phút.
Đánh cho đám người Hổ bệnh toàn thân trên dưới xanh xanh tím tím, trên mặt đất toàn là máu tươi, có mấy tên thảm đến mức hôn mê luôn.