Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Lúc trước lúc nào cũng ham chơi, không tu luyện phương pháp vô ích này, sau này mới học” Kim Sắc Tước Điểu cười lấy lệ nói.

Nhìn hai người, một hoàng tộc một yêu tộc hỏi han nhau, đây cũng là lần đầu Tân Trạm gặp thần tượng Tuyệt Nhật Yêu Hoàng Ấn tượng đầu tiên của anh về ông ta là cao lớn, mặc dù Tuyệt Nhật Yêu Hoàng này biến thành hình người, nhưng chiều cao lại hơn hai mét, cũng được xem như hạc đứng giữa đàn gà trong nhóm tu sĩ.

Hơn nữa Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lưng dài vai rộng, đứng ở đây giống như bức tường chắn vậy.

Cho dù mặc đồ màu vàng nhưng cũng không che giấu được cơ bắp cuồn cuộn trên toàn thân ông ta.

Sự biến hình của yêu tộc có thể biến đổi tùy ý, tướng mạo của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng không hề khoa trương, mắt to mày rậm, trông có vẻ khá là uy nghiêm.

“Người này là bạn của cậu nhỉ” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng nói vài câu rồi quay đầu qua, cười híp mắt nhìn Tân Trạm nói: “Loài người như cậu cũng giỏi đấy, xông vào hoàng cung của 1a lâu như vậy, hộ pháp trong cung cũng không tóm được cậu.”
“Hoàng Yêu bệ hạ, tôi không hề có ý xông vào hoàng cung này, trong này có chút hiểu lâm” Tân Trạm cười khổ nói.

Còn một đám yêu tu ở bên cạnh thì vẻ mặt đầy khó xử.

Một đám người bọn họ bắt một mình Tân Trạm mà kết quả cuối cùng chỉ có hai bàn tay không, quả thực có chút mất mặt “Anh trai Tuyệt Nhật, chính xác là như thế này”
Kim Sắc Tước Điểu còn muốn giải thích gì đó, nhưng Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại huơ huơ tay, nói: “Ở đây không phải là nơi chuyện, hiếm khi cậu mới đến chỗ tôi ngồi chơi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện cho đàng hoàng.”
Nói rồi, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng với Kim Sắc Tước Điểu đi ra khỏi điện, những tên thi vệ hộ pháp đó cũng vội vàng đi theo sau “Bệ hạ, người này không được đi!”
Có điều vừa mới đi ra khỏi điện, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một cái bóng bay vút qua như sấm chớp trên không trung, cuốn theo làn gió làm chấn động bầu trời.

Anh ta đáp cái âm xuống đất, giống như thiên thạch rơi xuống đất vậy, tạo nên một luồng khí tỏa ra khắp nơi.

Sau đó, con người mặc giáp này đứng trước mặt mọi người.

“Chính là cậu làm hộ pháp thuộc hạ của ta bị thương, cắt đứt cánh tay của Hùng Văn Ân, món nợ này bây giờ phải tính cho rõ ràng!”
Anh ta vừa mới đáp đất thì chỉ thẳng vào Tân Trạm, trong mắt ánh ra bản ra tia sắc bén đáng sợ.

Tân Trạm khẽ chau mày, nhìn người đến.


Hoàng: “Bệ hạ, xin ngài thứ lỗi cho sự láo xược vô lễ của tôi, nhưng mà tôi thân là chỉ huy đội cận vệ của ngài, tu sĩ loài người này xông vào hoàng cung làm thuộc hạ tôi bị thương, nếu tôi không ra tay, chẳng phải làm cho các thuộc hạ thất vọng sao”
“Thạch Chấn, cậu phải biết là người này là bạn của cháu trai của Tử Hỏa Yêu Hoàng, cậu làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc đặc tội với Tử Hỏa Yêu Hoàng đấy” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nghiền ngẫm cười nói “Vê chuyện xung đột, tôi chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào, thậm chí có thể từ bỏ chức chỉ huy này, hơn nữa tôi không có bất cứ ý kiến nào đối với tộc Tử Hỏa Yêu Hoàng, nhưng nhất định tôi phải dạy dỗ cái tên loài người này” Thạch Chấn không hề nể mặt Kim Sắc Tước Điểu, nhìn Tân Trạm mà gầm gừ.

Kim Sắc Tước Điểu liếc nhìn Thạch Chấn một cái, nói: “Anh trai Tuyệt Nhật, người này chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của hoàng triều Tuyệt Nhật các anh, Thạch Chấn?”
“Không sai, cậu này tính tình nóng nảy, mặc dù đối với tôi thì hết sức trung thành, nhưng một khi trở nên cứng đầu thì chín đầu trâu cũng không kéo về được” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nói “Nếu như anh ta ra tay với Tân Trạm, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn chứ?” Kim Sắc Tước Điểu nói với vẻ hơi bất an.

Cậu ta thì không cho rằng thiên tài đệ nhất hoàng triều Tuyệt Nhật này là đối thủ của Tân Trạm, nhưng dù sao Tân Trạm cũng đã đấu cả buổi rồi, hơi thở ở vào hoàn cảnh bất lợi, mà lại còn ở trong địa bàn của đối phương nữa.

“Sao có thể chứ, cậu là khách quý của tôi, chỉ cần bạn của cậu không chủ động đồng ý, thì đương nhiên tôi không thể để cậu ta lỗ mãng” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nhẹ, có điều ánh mắt lại liếc nhìn Tân Trạm một cái.

Đột nhiên Tân Trạm giật mình, ánh mắt này của đối phương khiến anh cảm giác có chút không đúng.

Quả nhiên đúng là như vậy, ngay sau đó một âm thanh vang lên trong biển ý thức của anh.

“Này nhóc, đấu với Thạch Chấn một trận, †a sẽ miễn xá cho lỗi lâm xông vào cung Yêu Hoàng của: “Bệ hạ, không phải ngài đã đồng ý với Kim Sắc Tước Điểu rồi sao?” Tân Trạm bất lực nói “Ta chỉ nói miễn xá tội chết cho cậu, chứ đâu có nói sẽ cho cậu đi”
“Không lẽ Kim Sắc Tước Điểu muốn đưa tôi đi, ngài cũng phải cố giữ tôi lại sao?” Tân Trạm dò hỏi “Có gì mà không thể, cậu đừng quên đây là hoàng cung của ta, cho dù Tử Hỏa Yêu Hoàng đến thì ta cũng phải giữ nguyên tắc”
Tân Trạm có chút bất lực, xem ra Kim Sắc.

Tước Điểu này cũng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi.

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười híp mắt, nói: “Nhưng chỉ cần cậu đánh với cậu ta một trận, thì ta sẽ tha tội cho cậu, thế nào?”
“Cậu có đồng ý hay không?” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng cũng không phủ nhận, mà hỏi.

“Chuyện đã đến nước này, tôi vẫn còn sự lựa chọn sao?” Tân Trạm cười khổ nói.

“Cậu phải nhớ, cậu không những cần phải thắng mà còn phải thẳng hoàn toàn, dứt khoát, khiến cho tên nhóc này cảm nhận được sự lớn mạnh của loài người” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhắc nhở.

Tân Trạm tỉnh ngộ ra, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng xem mình là đá mài dao rồi.

Muốn anh mài mài sự sắc bén của tên Thạch Chấn này.

Nhưng mà làm đá mài dao thì làm thôi, dẫu sao đến bây giờ cũng không còn cách nào khác nữa.

“Nếu như bệ hạ muốn đả kích bọn họ, thì tôi lại có một cách khác tốt hơn” Tân Trạm nói: “Tôi chỉ dùng phương pháp của yêu tộc mấy người, chiến thẳng yêu tộc, càng có thể đạt được hiệu quả”
“Chỉ dùng phương pháp của yêu tộc, cậu có chắc là có thể thẳng sao? Thạch Chấn là thiên tài yêu tộc đấy!” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lần đầu tiên nhìn Tân Trạm một cách nghiêm túc, giọng điệu mang nét tò mò.

“Đương nhiên, nhưng mà tôi có một điều kiện.

Nếu tôi thẳng rồi, thế thì Hùng Văn Ân với Lịch Ám Tây nhất định phải chết.

Hơn nữa không được báo thủ cả nhà Hồ Lão” Tân Trạm nói.

“Cái này ta có thể đồng ý với cậu” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nghĩ cũng không cần nghĩ mà nói: “Nhưng mọi thứ được đặt trên nền tảng chiến thắng của cậu, nếu cậu thua thì không còn điều kiện gì cả”
Tân Trạm gật đầu, cái này thì đương nhiên.

Anh có chút đồng cảm nhìn Thạch Chấn đang quỳ một chân dưới đất.

“Được, tôi đánh với anh một trận, cho anh biết sự lợi hại của tu sĩ loài người chúng tôi và sự nhỏ bé của yêu tộc” Tân Trạm cười giễu một tiếng, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn, tỏ ra thái độ tự cao tự đại “Gái thể loại gọi là thiên tài như anh, tôi động tay một tí là có thể giải quyết”
Kim Sắc Tước Điểu ngây người, không biết tại sao Tần Trạm đột nhiên lại mở lời nghênh chiến.

“Tự cao!”
“Kiêu ngạo quá rồi”
“Thạch Chấn dạy dỗ hẳn ta, đánh hắn ta nhừ tử đi”
Nghe Tân Trạm xỉ nhục tất cả tu sĩ yêu tộc trước mặt Yêu Hoàng, yêu tu có mặt ở đó đều trở nên giận dữ, khó bình tĩnh được.

“Cậu rất ngông cuồng, nhưng tôi cũng sẽ cho cậu biết, yêu tộc không thể bị xỉ nhục”
Thạch Chấn đứng dậy, nhếch mép cười, đôi mắt nhìn ớn lạnh.

“Đừng đánh ở đây, hai giờ sau, hai người đấu ở võ đài Yêu Hoàng” Nhìn thấy gươm giáo sẵn sàng, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mở lời nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui