Tần Trạm không quan tâm đến Chung Ninh Nguyệt, bản thân anh đến đây cũng chỉ vì Phương Hiểu Điệp mà thôi.
Còn Xuân Chí đang tung tăng theo phía sau với vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Đến lối vào, lúc này đã gần tới giờ bắt đầu buổi diễn nên ai có vé vào cửa đều đang đi vào.
“Này, rốt cuộc anh có chắc chắn không vậy.” Phương Hiểu Điệp trông vô cùng cẩn thận.
Tần Trạm nói đùa: “Không phải em được gọi là phù thủy nhỏ à, sao bây giờ lại sợ hãi vậy?”
“Anh thì biết cái gì?” Phương Hiểu Điệp trừng mắt: “Em chỉ không muốn mất mặt thôi!”
Tân Trạm không nói gì, sau khi anh đến cửa vào thì anh Quang thuận tay ngăn Tần Trạm lại rồi vô cảm nói: “Vé vào cửa!”
“Tôi không có vé.” Tần Trạm nói: “Nhưng Sở Hinh Viên đã nói sẽ giữ chỗ cho tôi.”
Anh Quang sửng sốt, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi dò: “Xin hỏi anh tên là gì?”
“Tần Trạm”
Anh Quang vừa nghe đã vội vàng gật đầu khom lưng nói: “Hóa ra là anh Trạm, cô Viên có cố ý dặn dò bảo tôi chờ anh ở đây! Tôi là quản lý, anh gọi tôi là Tiểu Quang được rồi!”
Thấy vậy, Xuân Chí và Chung Ninh Nguyệt đứng cách đó không xa cũng phải há to miệng.
Tên này thật sự có thể vào sao?
Không đến nửa giây, Chung Ninh Nguyệt đã co chân chạy tới.
Cô ta thay đổi vẻ mặt, cười tít mắt nói: “Hì hì, cảm ơn anh trai!”
Tần Trạm khoát tay nói: “Mau dẫn chúng tôi vào đi.”
“Được rồi!” Anh Quang giơ tay lên, hai nhân viên vội vàng đi tới.
Sau khi Tần Trạm vào thì Xuân Chí không hiểu hỏi: “Anh Quang, tên đó là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Anh Quang lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết cậu ta tên Tần Trạm, nom tuổi không lớn mấy, có lẽ lẽ con trai nhà giàu.”
“Tần Trạm?” Anh Quang nhíu mày, sau đó đột nhiên biến sắc.
Dạo trước có người vừa đánh bại Phùng Công, không phải cũng tên Tần Trạm sao?
Nghĩ đến đây, Xuân Chí chẳng thèm để ý đến buổi diễn nữa mà quay đầu chạy mất.
Vị trí tốt nhất của hội trường là vị trí của nhà tài trợ, chẳng những tầm nhìn cực rõ, mà xung quanh cũng không có ai.
“Wow, vị trí này quá tuyệt vời rồi!”
Hai cô ấy vui sướng nhảy cẫng lên, gần như muốn nhảy tưng tưng lên rồi.
“Anh bạn này của cậu quả là rất đáng tin!” Chung Ninh Nguyệt dỗi Phương Hiểu Điệp một tẹo, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy có bạn gái chưa vậy?”
Nghe vậy, Phương Hiểu Điệp bỗng trừng mắt, nói: “Tốt nhất là cậu đừng có ý đồ gì với anh ấy, nếu không chúng ta đừng làm bạn nữa!”
Chung Ninh Nguyệt đang muốn trêu ghẹo đôi câu nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hiểu Điệp thì cô ta cũng chỉ cười nói: “Mình chỉ đùa chút thôi, sao cậu phải kích động đến thế, hơn nữa, gu mình không phải trai già đâu à nha!”
Quả thật hai từ “Trai già” này đã làm tổn thương Tần Trạm sâu sắc..
Không lâu sau, Sở Hinh Viên lên sân khấu.
Trong khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, cảm xúc của cả hội trường bỗng nóng lên, hầu như tất cả mọi người đều la hét.
Hiệu quả sân khấu của Sở Hinh Viên đúng là không tồi, chất giọng ngọt ngào và uyển chuyển nghe vô cùng cảm động.
Đáng tiếc, Tần Trạm không có tế bào âm nhạc, anh chỉ cảm thấy ồn ào nên đã sử dụng bí thuật bịt tai lại, quyết định nằm ngủ ở đây.
Không biết qua bao lâu thì Phương Hiểu Điệp lay anh dậy, Tần Trạm tỉnh lại.
“Bà nó chứ, không ngờ anh có thể ngủ ngon lành trong buổi diễn của Sở Hinh Viên vậy luôn?” Phương Hiểu Điệp cạn lời.
Chung Ninh Nguyệt kiềm lòng không đậu mắng anh: “Đồ nhà quê!”
Tần Trạm dụi dụi mắt, nói: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, về nhà thôi.”
Đúng lúc ấy có hai nhân viên chợt chạy chậm tới.
Họ lễ phép nói: “Anh Trạm, cô Viên hẹn gặp anh ở hậu trường.”
“Không có hứng.” Tần Trạm từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Này này này, cơ hội tốt như vậy sao anh lại từ chối hả?” Chung Ninh Nguyệt lập tức nổi nóng, cô ta nói với nhân viên: “À, chúng tôi có thể đi cùng không?”
“Chuyện này..” Nhân viên gãi đầu: “Chỉ cần là bạn của anh Trạm thì đều đi được.”
Nghe vậy, Chung Ninh Nguyệt và Phương Hiểu Điệp không nói gì mà túm lấy Tần Trạm đi ra sau cánh gà.
Sau cánh gà, trong một căn phòng xa hoa, Sở Hinh Viên đang trò chuyện với nhà tài trợ.
Nhà tài trợ này là một ông lớn của Tân Châu tên là Hoắc Tiến Đạt, nghe nói giá trị con người đến tận vài nghìn tỷ, lần này mục đích ông ta muốn mời Sở Hinh Viên chủ yếu là ngấp nghé dáng người và gương mặt của Sở Hinh Viên.
“Cô Viên, tôi có thể mời cô ăn một bữa không?” Hoắc Tiến Đạt híp mắt nói.
Sở Hinh Viên cau mày, nói: “Ngại quá, tôi có hẹn rồi.”
Hoắc Tiến Đạt uy hiếp: “Không sao, cô cứ gọi cả cậu ta đến đây để tôi tiện thể làm quen luôn, tôi muốn xem ai may mắn hẹn được một ngôi sao lớn vậy đây!”
Vừa dứt lời, một cánh tay đã khoác lên bả vai của ông ta.
“Tại sao ông lại muốn làm quen với tôi vậy?” Giọng nói nghe thật ma quái của Tần Trạm vang lên bên tai Hoắc Tiến Đạt.
Hoắc Tiến Đạt chợt rùng mình, ông ta đang muốn nổi giận thì ngay sau đó bỗng thấy gương mặt vô hại của Tần Trạm.
“Tần… Tần Tần Tần…” Hoắc Tiến Đạt hoảng sợ líu cả lưỡi, nhanh chóng trở nên lắp bắp.
“Hóa ra là người nói lắp à?” Phương Hiểu Điệp thầm nói.
Hoắc Tiến Đạt dở khóc dở cười, ông ta hơi hoảng: “Cậu… cậu Trạm, ngại quá, hóa ra cậu quen biết cô Viên à…”
Tần Trạm không trả lời câu hỏi của ông ta mà chỉ chỉ vào cánh cửa.
Hoắc Tiến Đạt vội vàng đứng dậy, cười mỉa nói: “Tôi cút ngay đây!”
Sở Hinh Viên trợn mắt há mồm, nghi ngờ hỏi: “Sao Hoắc Tiến Đạt sợ anh thế?”
“Không biết, có lẽ trông tôi hơi đáng sợ” Tần Trạm tùy ý ngồi lên ghế sofa.
Phương Hiểu Điệp và Chung Ninh Nguyệt đã hưng phấn đến luống cuống rồi, hai người vây quanh Sở Hinh Viên không ngừng hỏi này hỏi nọ.
Sở Hinh Viên hoàn toàn không ngờ Tần Trạm sẽ dẫn theo người khác tới, cô ấy vội vàng ứng phó đôi câu rồi đến trước mặt Tần Trạm.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tần Trạm khép hờ mắt, nói.
“Sao, không có chuyện thì không thể tìm anh hả?” Sở Hinh Viên nháy mắt nói: “Nhớ anh được không? Hay đợi lát tôi mời anh ăn một bữa?”
“Không được!” Vừa nãy Phương Hiểu Điệp còn hưng phấn thì giờ đây như đã hóa thành người khác.
Cô ấy đứng trước mặt Tần Trạm, nói một cách không vui: “Chị Viên, Tần Trạm đã có bạn gái, xin chị nói năng tự trọng một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Cảnh này khiến Tần Trạm dở khóc dở cười, tốc độ trở mặt của Phương Hiểu Điệp thật sự làm người ta phải tặc lưỡi!
Thế nhưng nó cũng nói rõ một điều rằng mối quan hệ giữa Phương Hiểu Điệp và Tô Uyên rất tốt, dù đứng trước mặt thần tượng của mình nhưng cô ấy vẫn luôn đứng về phía Tô Uyên không hề do dự.
“Được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, đừng căng thẳng quá.” Sở Hinh Viên cảm thấy hơi nhức đầu rồi, sao Gia Thành này toàn quái thai thế nhỉ?
“Ừm, đây là 70 tỷ tôi nợ anh.” Sở Hinh Viên nghiêm túc nói.
Nói đến đây, cô ấy lấy một cái hộp nhỏ trong túi xách ra đưa cho Tần Trạm.
“Anh giúp tôi nhưng tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, đây là thuốc cụ Tôi tìm được từ một đại sư ở nước ngoài, nghe nói có hiệu quả lắm, nhưng không có tác dụng gì với ông nội tôi nên tôi tặng nó cho anh.” Sở Hinh Viên nói.
Sau khi Tần Trạm nhận lấy cái hộp thì đôi mắt bỗng sáng lên.
.