Mặt đất rung chuyển, Yêu Hoàng chưởng không ngừng đè xuống khiến đất cát bay tung tóe khắp nơi, một cái hố to dần xuất hiện.
Khí tức tán loạn khắp nơi, nổ ầm phía trên đỉnh trận pháp.
Trận pháp hộ pháp khu vực xung quanh cũng chịu không nổi áp lực mà phát ra tiếng lách tách, mấy chục vị trưởng lão bay ra cố sức duy trì trận pháp mới giữ không để nó nổ tung.
Nếu không khu vực bên ngoài chiến đài Yêu Hoàng đều bị phá hủy toàn bộ.
Sau chừng mười mấy tức, chưởng ấn màu đỏ kia mới dần tiêu tán.
Mà trên chiến đài đã không thể nhìn ra được hình dạng ban đầu, chỉ còn là một phế tích đổ nát.
Bóng Tân Trạm lại lần nữa xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Hai mắt anh nhìn xuống, khi chưởng ấn kia hạ xuống Nghiêm Trác Văn cũng không trốn thoát mà bị chưởng ấn đánh trúng hoàn toàn.
“Nghiêm Trác Văn thua?”
Mọi người không nhịn được đứng lên, dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía lôi đài.
Bởi vì đống đá đã bị Tân Trạm đánh vỡ, lúc này lôi đài chỉ còn là một phế tích vỡ nát với bụi mù đầy trời, linh khí hỗn loạn khắp nơi.
Mà giữa đống đá đổ nát, ngọn lửa lưu lại từ chưởng ấn vẫn không ngừng vặn vẹo trong không trung.
Dấu vết Yêu Hoàng chưởng vẫn lưu lại nhưng khí tức của Nghiêm Trác Văn lại hoàn toàn biến mất.
Tân Trạm nhìn chăm chú bên dưới, khẽ nhíu anh.
Anh đã nhiều lần thi triển Yêu Hoàng chưởng, bất kể là Triệu Tân Đông, Thạch Chấn hay Trương Quốc Tuấn đều không thể thoát khỏi, đều bị một chưởng này đánh bại.
Nhưng lần này Tân Trạm lại có chút bất an.
Trước đó lúc Yêu Hoàng chưởng hạ xuống, anh cũng ôm mười phần tự tin chắc thắng, nhận chưởng này kẻ thù không chết cũng tàn phế.
Nhưng lần này Tân Trạm lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại nơi ánh mắt mọi người tụ lại, đất đá chất đống chợt chấn động.
Một tia ánh sáng đỏ rực từ dưới đất phát ra, tụ lại giữa không trung.
Sau đó ngay khu vực kia tia sáng thứ hai vọt lên, tiếp đến là tia sáng thứ ba, thứ mười, thứ một trăm.
Trong nháy những tia sáng đỏ rực càng ngày càng nhiều, tốc độ lao ra cũng càng ngày càng nhanh, tất cả tụ lại giữa không trung dần ngưng tụ lại tạo thành một bóng người, khí tức cũng ngày càng mạnh.
“Nghiêm Trác Văn, hắn không chịu chút thương tổn nào!”
Nhìn dáng vẻ Nghiêm Trác Văn đang dần khôi phục, tiếng ồn ào bên ngoài lôi đài cũng càng ngày càng lớn.
Tuyệt học của Lăng Nhật Yêu Hoàng xuất hiện mà vẫn không thể làm gì Nghiêm Trác Văn.
Hơn nữa khí tức của anh ta vẫn không có chút nào vơi đi.
Đây tột cùng là làm sao.
Tân Trạm nhướng anh, thân thể Nghiêm Trác Văn lúc này vẫn là vô số ánh đỏ tạo thành, không ngừng vặn vẹo trên không trung, tạo ra một hình ảnh vô cùng quỷ dị.
“Anh chọc giận tôi”
Nhìn Tân Trạm, Nghiêm Trác Văn toét miệng cười một cái.
“Tôi muốn cho anh xem thử cái gì gọi là địa ngục”
Vừa nói anh ta vừa nâng cánh tay lên, trên mặt đất chợt bộc phát ra từng chùm tia sáng đỏ.
Chúng len lỏi khắp nơi, tựa như một cái lông giam mà bao bọc hai người lại.
Sau đó những chùm tia sáng không ngừng rung động, tạo ra vô số khí tức khiến bốn phía trở nên mơ hồ, đến cuối cùng hoàn toàn ngăn cách hình ảnh bên trong lôi đài.
Lúc này không gian xung quanh Tân Trạm đều bị khí tức đỏ bao lấy, giống như bị Nghiêm Trác Văn phong ấn trong một mảnh trời đất khác.
“Không gian chỉ lực!”
Đôi con ngươi của Tân Trạm chợt lóe, anh cảm nhận xung quanh một chút, bên trong khu vực màu đỏ này không thể cảm nhận được bên ngoài, cũng không thể truyền âm ra.
Cùng lúc đó, trên mặt đám người bên ngoài lại là kinh hãi tột độ.
Trong tầm mắt bọn họ không có lồng giam đỏ hay không gian bị ngăn cách, phế tích lôi đài vẫn còn đó nhưng bóng dáng của Nghiêm Trác Văn và Tân Trạm đều đã biến mất.
“Tôi hiểu rồi, lá bài tẩy của Nghiêm Trác Văn chính là Lĩnh vực chỉ lực”Gương mặt Nghiêm gia chủ kích động, không nhịn được mà kêu lên.
“Lĩnh vực chỉ lực là gì?” Đổng gia chủ và Trương gia chủ đều sửng sốt.
“Các ông cũng biết, huyết mạch thượng cổ của tộc tôi là cự ma, mà thứ Nghiêm Trác Văn kích hoạt lại chính là thượng cổ cự ma Lĩnh vực” Nghiêm gia chủ lần nữa lộ ra nụ cười.
“Trác Văn vô cùng thông minh, lúc thi triển cự ma lĩnh vực, cơ thể sẽ chia thành vô số điểm sáng đỏ, đó là lúc không ai có thể địch lại, mà nó lại cố ý đợi đến khi Yêu Hoàng chưởng rơi xuống thì lấy thuật này đối phó với uy lực của chưởng ấn”
“Các ông yên tâm, Trác Văn là thần bất bại trong Lĩnh vực của tộc ta” Nghiêm gia chủ ha ha cười to, vẻ mặt buông lỏng.
“Ngu xuẩn, anh đã phát hiện ra chưa? Bây giờ nơi này đã hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, đây chính là sức mạnh của huyết mạch thượng cổ, là sức mạnh anh sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi”
Nghiêm Trác Văn cười lạnh với Tân Trạm, tận lực phô bày sức mạnh.
“Hoàn toàn ngăn cách, ngay cả thần thức bí thuật cũng không thể xuyên qua?” Tân Trạm nhíu này, sau ngạc nhiên ban đầu, rất nhanh anh đã bình tĩnh lại.
“Dĩ nhiên, vì đối phó anh ta không tiếc lộ ra lá bài tẩy này, tất nhiên là muốn hoàn toàn giết chết anh, sao lại có thể để ‘Yêu Hoàng có cơ hội cứu anh chứ” Nghiêm Trác Văn cười nói.
“Ở nơi này, tất cả công pháp khó để người khác thấy đều có thể thi triển, bao gồm tà thuật hay ma công.
Nên việc anh chết là không thể tránh khỏi “Thi triển các thuật pháp cũng không bị người khác biết.”
Tân Trạm cười một tiếng, anh có chút khác thường nhìn Nghiêm Trác Văn, một ý niệm không khống chế được chợt thoát ra.
“Dĩ nhiên, đây chính là sức mạnh vô song của huyết mạch thượng cổ”
Nghiêm Trác Văn không rõ sự tình, cười lạnh nói: “Anh đã tốn công đào tạo đám thiên tài yêu tộc, chắc cũng tiêu tốn không ít tài nguyên của Yêu Hoàng, tôi thật mong đợi tới lúc ‘Yêu Hoàng nhìn thấy thi thể anh sẽ có biểu tình gì: Ầm!
Ngay khi Nghiêm Trác Văn đang nói, thân thể trong chớp mắt đột ngột lao về phía Tân Trạm, một quyền đánh thẳng vào trên người Tân Trạm, đánh anh xuống đất.
Sau đó Nghiêm Trác Văn lần nữa hạ xuống đất, chuyển động nhanh như gió cùng mười phần sức mạnh liên tục đánh lùi Tân Trạm về sau.
“Thấy không? Trong cự ma Lĩnh vực, tốc độ và sức mạnh của tôi sau mỗi lần sẽ càng tăng thêm, ở nơi này không cần bất kỳ thuật pháp nào, chỉ đơn giản bằng khối thân thể này cũng có thể bức chết anh”
Liên tục ra chiêu, Nghiêm Trác Văn vô cùng đắc ý, lần nữa một quyền đánh bay Tân Trạm, không nhịn được cười nói.
“Không gian này của anh quả là lợi hại, tôi vừa rồi bất luận dùng cách nào cũng không thể liên lạc với bên ngoài: Tân Trạm dừng lại trên không trung, vẻ mặt bình thản nói.
“Dĩ nhiên, ngay cả người thi thuật là tôi cũng không thể làm được, anh càng không có khả năng” Nghiêm Trác Văn đắc ý.
“Nhưng tôi vẫn không yên lòng, nên giúp anh gia tăng thêm một vòng kết giới”
Vừa nói chuyện, Tân Trạm nâng cánh tay lên, bên trong không gian đỏ đột nhiên hiện lên từng luồng ánh sáng rực rỡ, tạo thành thêm một vòng kết giới bao vây hai người lại.
“Anh vừa rồi để tôi đánh là vì muốn bày trận pháp”
Nghiêm Trác Văn tỏ vẻ giễu cợt: “Trận pháp này của anh chẳng qua chỉ là ngăn cách thần thức bên trong thì có nghĩa lý gì với tôi chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ cầu cứu bên ngoài, sẽ bại dưới tay anh?”
“Anh lãng phí lượng lớn linh khí chỉ để làm chuyện nhảm nhí này, xem ra đã ra hết chiêu rồi nhỉ”
Nghiêm Trác Văn cất tiếng cười to, đáp xuống nói: “Vậy để tôi giúp anh giải thoát đi”.