Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Mà điều trùng hợp hơn là, Diệp Thành và Lạc Việt Ban bị nhốt trong cùng một nhà lao, lão da đen còm nhom thì đang ngồi khoanh chân xếp bằng ở một góc.

Tuy nhiên khi Tân Trạm đi tới, không có tù nhân nào nhận ra anh.

Dù sao trước đó những người này đều lấy bí pháp để xóa mọi sự liên quan đến Tân Trạm, nên họ chỉ nhớ chuyện xảy ra lúc ấy, mà không nhớ rõ người.

“Tân Trạm, đây cũng là hai người anh em của cậu” Triệu Tấn Dục đi tới trước nhà tù, và nói.

“Bồ Tùng Nhân, cậu thấy hai người đó quần áo vẫn ngăn nắp sạch sẽ, không có vết thương nào đúng không, nếu đã nhận bảo vật mai rùa của anh, Triệu Tấn Dục tôi đây nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã đáp ứng đều sẽ thực hiện”
“Nhưng tại sao hai người bọn họ không thể nhìn thấy tôi như vậy?”
Bồ Tùng Nhân nhíu mày nhìn hai người Diệp Thành, nhưng hai người cúi đầu, như thể không phát hiện ra có người đến.

Tân Trạm cũng nhìn về phía Triệu Tấn Dục, anh đoán là người này lại giở trò gì đó Quả nhiên, Triệu Tấn Dục một bộ đương nhiên vẻ.

“A, tôi quên nói.

Tù nhân trong nhà giam này đều là những kẻ độc ác, có trận pháp đặc biệt để ngăn bên trong và bên ngoài, cho nên cậu có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại không cảm giác được sự tồn tại của cậu” Triệu Tấn Dục nói.

“Vậy bây giờ mở trận pháp này ra” Bồ Tùng Nhân nói.

“Điều này cũng không hợp lệ” Triệu Tấn Dục lắc đầu nói: “Tôi trước đây mạo hiểm mang cậu vào, chỉ nói vào xem, chứ không đồng ý để cậu nói chuyện cùng bọn họ”
“Xem? Không ngờ để chúng tôi nhìn vài lần, bọn họ lại nhìn không thấy chúng tôi, thế này thì có tác dụng chó gì, ông vậy không khỏi quá vô sỉ!”
Bồ Tùng Nhân nghe xong, thì nhất thời giận dữ nói: “Tân Trạm lấy ra nhiều hoàng linh thảo như vậy để luyện chế đan dược bát phẩm cho ông, mà bây giờ ông lại chơi chiêu trò ấy?”
“Bồ Tùng Nhân, chú ý thái độ của cậu”
Sắc mặt Triệu Tấn Dục trầm xuống.

“Triệu Tấn Dục Tôi nói lời giữ lời, nói cho các cậu xem, thì chỉ xem, đây là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng bọn họ không nhìn thấy chúng tôi, cứ nhìn như vậy.

có tác dụng chó gì? Đan dược bát phẩm chỉ đổi thứ này, quả thực vô sỉ tột cùng”
Bồ Tùng Nhân còn muốn tranh luận, Tân Trạm đã kéo anh ta.

Tân Trạm đã sớm nhìn ra, Triệu Tấn Dục này lòng tham không gì sánh được, cho nên anh cũng không ngoài ý muốn với việc này.

“Trưởng lão Triệu giữ lời hứa, vậy tôi nên làm như thế nào mới có thể làm cho hai người bọn họ thấy chúng tôi, có thể nói chuyện với nhau?” Tân Trạm nói châm chọc.

“Nghe nói cậu có một bộ tổ kiếm, tất cả chín mươi chín chuôi đều là linh khí thất phẩm, là do đại sư Thiết Lang chế tạo, chúng có uy lực rất phi phàm” Triệu Tấn Dục cười nói.

“Ông muốn Nam Kha tổ kiếm” Tân Trạm nói.

“Không, tôi không chỉ muốn kiếm này, mà còn muốn kiếm quyết sử dụng nó”
Ánh mắt Triệu Tấn Dục tham lam nói: “Phương pháp kiếm nhận phong bạo cậu thi triển kia nhìn vô cùng mạnh, khiến người tôi động tâm.

Tuy nhiên đừng gạt tôi, thuật pháp này tôi có thế phân biệt được”
“Tân Trạm, thứ này quá trân quý, đừng cho ông ta” Bồ Tùng Nhân vội la lên.

Đan dược thì chỉ cần có linh thảo là có thể luyện chế, nhưng tổ kiếm này là tác phẩm tâm đắc của đại sư Thiết Lang, hơn nữa hơi thở của chín mươi chín chuôi đồng nhất, có thể nói cả đời cũng chỉ có thể luyện chế được một lần.

Hơn nữa vật này là một trong những đòn sát thủ của Tân Trạm, nếu đưa nó cho Triệu Tấn Dục, thì không khác gì Tân Trạm chặt cánh tay của mình.

Đừng nói Tân Trạm, mà ngay cả Bồ Tùng Nhân cũng có cảm giác đau lòng.

Tân Trạm lắc đầu, đến nước này rồi, anh không có khả năng quay lại nữa.

Mở không gian trữ vật ra, Tân Trạm lấy chín mươi chín chuôi kiếm Nam Kha ra.

Kiếm trôi lơ lửng ở bên trong nhà tù, rạng ngời rực rỡ, tản mát ra ánh sáng sắc bén, làm cho mắt Triệu Tấn Dục trước sáng như tuyết.

Sau đó Tân Trạm lại lấy một miếng ngọc giản ra, rồi đặt nó ở bên cạnh trường kiếm.

Tấn Dục cầm lấy ngọc giản, vởi vẻ vô cùng gấp gáp, trên mặt thì mừng rỡ như điên.

Ông ta vội vã bỏ thần thức dũng mãnh vào trong viên ngọc, rồi tỉ mỉ nghiên cứu, nhưng đếm xong, ông ta nhướng mày nhìn về phía Tân Trạm.

“Tại sao lại chỉ có nửa bộ”
“Sau khi chuyện thành, tôi sẽ cho ông nửa bộ còn lại” Tân Trạm nói.

“Hừ, cậu đây là có suy nghĩ lừa tôi?” Triệu Tấn Dục cười lạnh nói.

“Không phải, là ông luôn lừa tôi” Tân Trạm nói.

“Tuy nhiên sợ là cậu đã quên một việc, bây giờ là cậu muốn cầu xin tôi, tôi muốn lấy ra, cậu phải lấy ra, bằng không đừng nghĩ đến việc nhìn thấy Diệp Thành”
Triệu Tấn Dục quát to.

Rất tư thế vạch mặt nếu một lời không hợp.

Vậy cũng được, tuy nhiên ông đừng nghĩ mình sở hữu được kiếm nhận phong bạo này”
Ngón tay Tân Trạm khẽ động, chín mươi chin thanh phi kiếm rơi ở phía sau anh.

“Còn có phương pháp dùng đan dược bát phẩm”
Tân Trạm nghiền ngẫm nhìn Triệu Tấn Dục nói: “Trưởng lão Triệu, ông sẽ không cho rằng, đan dược bát phẩm và đan dược bình thường giống nhau nên dùng trực tiếp đấy chứ” Tân Trạm cười lạnh nói.

Triệu Tấn Dục đột nhiên sửng sốt, nói đến kiếm đạo, ông ta cũng có chút nghiên cứu về nó, nhưng luyện đan thì ông ta hai mắt tối thui.

Hơn nữa, đại sư có thể luyện chế đan dược bát phẩm đều lác đác không có mấy ai, càng chưa nói đến việc cách dùng đan dược này.

“Cậu muốn gạt tôi, đan dược bát phẩm không có gì khác thường cả” Triệu Tấn Dục nghiêm mặt nhưng trong lòng bất an.

“Nếu ông không sợ tẩu hỏa nhập ma, tự nổ mà chết, thì ông có thể thử xem”
“Cậu!”
Triệu Tấn Dục chợt trợn to hai mắt, khó tin chỉ vào Tân Trạm.

Tân Trạm thật lớn mật, ở trong địa lao này, ở trong địa bàn của mình, ông ta là người nắm giữ tính mạng hai người Diệp.

Thành, mà Tân Trạm lại dám uy hiếp mình.

Nhưng đáng giận hơn là, ông ta đã nhận đan dược bát phẩm rồi, nếu không tìm được phương pháp dùng nó thì có khác gì thuốc không có tác dụng đâu.

Mà nếu phi kiếm và kiếm quyết không đến, thì sẽ hoàn toàn là xôi hỏng bỏng không.

“Nhóc con này, không tuân quy củ” Triệu Tấn Dục cắn răng nói.

“Là tiền bối ông dạy tôi đấy” Tân Trạm lạnh nhạt nói.

“Cậu không sợ cậu uy hiếp tôi như vậy, sau này hai người Diệp Thành sẽ bị tôi hành hạ đến chết sao?”
“Tiền bối không sợ người thân của ông cứ ra ngoài là chết à?
Hai người đối diện nhau, không ai nhường ai.

Bồ Tùng Nhân ở một bên nhìn Tân Trạm cứng rắn trước Triệu Tấn Dục, anh ta cảm thấy vô cùng xả giận, Triệu Tấn Dục này thực sự quá vô sỉ.

“Ha ha, tốt, nhóc con cậu thông minh, lão phu bội phục”
Triệu Tấn Dục đột nhiên cười to vài tiếng, rồi oán hận nói: “Không phải là xong chuyện sẽ cho tôi áo, sự lo lắng của cậu, lão phu hiểu rõ, tôi đồng ý với cậu”
“Cảm ơn tiền bối thành toàn” Tân Trạm cũng cười nói.

Triệu Tấn Dục này cũng là một tên bụng bồ dao găm, vui giận không rõ.

“Mở ra”
Triệu Tấn Dục giương tay một cái, mở trận pháp ra, đồng thời duỗi tay về phía Tân Trạm.

Chín mươi chín chuôi kiếm Nam Kha cứ như vậy mà bay vào trong tay Triệu Tấn Dục.

Lúc này Bồ Tùng Nhân cảm thấy hơi xót xa, vừa rồi lúc Tân Trạm đối phó với Triệu Tấn Dục, đích xác là anh ta rất sảng khoái, nhưng dù sao ở dưới mái hiên nhà người ta, cuối cùng vẫn bị Triệu Tấn Dục lấy đi rất nhiều bảo vật.

“Tuy nhiên, sức mạnh của bộ kiếm này không ai có thể kiểm soát được, cẩn thận một chút, nói không chừng biến khéo.

thành vụng.

Hơn nữa tôi có dự cảm, không lâu sau ông sẽ chủ động trả lại bộ kiếm này”
Tân Trạm nhìn vẻ cao hứng bừng bừng của Triệu Tấn Dục, anh lạnh nhạt châm chọc.

“Ha hả, điều này không cần cậu phí tâm, đồ lão phu nuốt vào, sẽ không nhổ ra đâu” Triệu Tấn Dục cười lạnh một tiếng, thu hồi tổ kiếm, rồi phất tay áo mà đi.

“Cho các cậu năm phút, nhưng tôi nhắc nhở các cậu đừng giở trò bịp bợm, bằng không đại trận thiên địa này mà vận chuyển, không ai có thể sống sót”
Mà lúc này, trận pháp đã mở ra triệt để, Diệp Thành và Lạc Việt Ban cảm nhận được sự biến hóa thì chậm rãi ngẩng đầu lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui