Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Ngân Hoa bà bà khiếp hãi nhận ra Tân Trạm vốn đang bị huyễn thuật của bà mê hoặc đột nhiên biến mất rồi.

Bà như cảm nhận được gì nên lập tức quay lại nhưng Tân Trạm đã đứng ngay bên cạnh bà từ lúc nào, cười nheo mắt trông hệt như ma quỷ.

Người trẻ tuổi này đã chạy đến đây khi nào vậy.

Ngân Hoa bà bà cực kỳ hoảng sợ.

Cả chục năm nay, huyễn thuật này của bà luôn là đòn sát thủ và là lá bài tẩy lớn nhất, hơn nữa chưa bao giờ thất bại.

Nhưng hôm nay không những bị Tân Trạm phá giải mà ngược lại mình còn bị đối thủ phản đòn.

Trán bà lấm tấm mồ hôi, may thay hôm nay là thử sức nên Tân Trạm chỉ đứng ở bên cạnh, nếu giao đấu sinh tử, e là bà đã chết từ lâu rồi.

“Nắm được pháp môn Cổ Luyện Thể Sĩ, khá am hiểu phương pháp của tu sĩ, còn biết cả huyễn thuật, người trẻ tuổi này..” Ngân Hoa bà bà khó thể nói thành lời.

Bà luôn tin chắc rằng đồ đệ của mình mới là thiên tài mạnh nhất nhưng bây giờ bà lại thấy hơi dao động.

Hết cách rồi, biểu hiện của Tân Trạm biến thái quá đỗi.

“Chúng tôi thua rồi” Tửu Lão ủ rũ nói.

Bực mình thật chứ, trước đây khi mới gặp Tân Trạm, người trẻ tuổi này còn bị đồ đệ của ông dạy dỗ, bây giờ mới bao lâu đâu mà đã mạnh hơn ông rồi.

Nhưng tại ông đây đang bị thương, đây không tính là thua thật.

Tửu Lão buồn bực uống rượu, sử dụng bí pháp nguyên khí một hồi thì cơ thể bắt đầu hơi đau đớn.

“Thực lực của hai vị tiền bối thật đáng nể, tôi rất bội phục”
Tân Trạm cười nói.

“Cậu bớt làm trò đi, hai chúng tôi đánh không lại cậu, đáng nể cái con khỉ ấy” Ngân Hoa bà bà tức giận mắng.

“Uầy, bà già, hai chúng tôi già thật rồi, xem ra chuyện này cứ nghe theo Tân Trạm thôi”
Chấp nhận thua cuộc, tuy hai ông bà có hơi khó chịu vì thua dưới tay người trẻ tuổi nhưng vẫn giao phù nổ cho anh và đồng ý phối hợp theo kế hoạch của Tân Trạm.

“Hai vị tiền bối, tôi thẳng nhờ vào lợi thế cơ thể thôi ạ, nếu hai vị tiền bối khôi phục lại sức khỏe, tôi chưa chắc sẽ là đối thủ của hai người” Tân Trạm mỉm cười nói.

Lúc mới vừa giao đấu, anh đã nhìn ra Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà có chút vấn đề.

Từ lâu anh đã biết Tửu Lão bị bệnh, kể cả lúc cuối cùng nếu không phải Ngân Hoa bà bà đột nhiên đau đớn hơi khựng lại khi sử dụng huyễn thuật thì có lẽ mình đã bị thuật pháp này mê hoặc.

Chẳng những hai người họ đang bị thương mà vết thương chắc hẳn không nhẹ.

“Anh hùng không nhắc lại thời huy hoàng của năm xưa, đời này tôi cũng không quá trông mong vào việc có thể hồi phục đâu” Tửu Lão cười khổ lắc đầu nói.

“Tại sao?”
“Hai chúng tôi hiểu rõ bệnh của mình, trừ khi có luyện dược sư cấp tám, nếu không thì không ai có thể trị được” Ngân Hoa bà bà lắc đầu khổ sở.

“Vậy thì khéo quá rồi các tiền bối, tôi chính là luyện dược sư cấp tám” Tân Trạm cười nói.

Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà đồng loạt ngẩn ra.

Ngân Hoa bà bà hừ nói: “Người trẻ tuổi hay có tật xấu thích bốc phét nhỉ, nhất định là học hỏi đồ đệ nhà ông rồi đấy”
“Bậy bạ, Anh Tuấn đàng hoàng lắm nhé, dáng vẻ gian trá này giống hệt thăng nhóc đần độn nhà bà” Tửu Lão hừ đáp trả.

Tân Trạm tỏ vẻ bất đắc dĩ, xem ra hai ông bà không tin mình là luyện dược sư cấp tám rồi đây.

Nhưng không thể trách họ được, mình còn trẻ vả lại vừa rồi còn thể hiện nhiều kỹ năng tu luyện nên hai người họ không tin cũng bình thường thôi.

Tân Trạm không giải thích nữa, nói suông không có tác dụng bằng nói thật.

“Hai ông bà lão có thể để tôi chẩn bệnh cho hai người không” Tân Trạm đề nghị.

Nếu muốn chế thuốc đúng bệnh, Tân Trạm phải biết được hai người họ đang bị bệnh gì.

“Nếu cậu muốn tự hành xác thì làm đi, đây cũng đâu phải bí mật gì, tôi biết cậu có lòng, thôi thì cứ khám thử cũng để cậu biết khó mà rút lui” Tửu Lão thờ ơ nói.

“Vậy cảm ơn ông” Tân Trạm cười nói.

Hai người Tửu Lão không có ý kiến gì nữa, Tân Trạm bước.

lên, chuyển linh khí vào trong cơ thể của họ rồi kiểm tra một phen.

Như những gì hai ông bà lão vừa nói, hai người bị thương rất nặng, hơn nữa vì quá lâu không được chữa trị đàng hoàng nên vết thương đã xâm nhập vào xương cốt.

Nếu sử dụng cách thức thông thường thì quả thật khó thể trừ tận gốc.

“Sao thế, thôi bỏ đi” Tửu Lão thấy Tân Trạm im lặng thì không khỏi lắc đầu nói.

“Bị vậy lâu rồi nên hai chúng tôi cũng quen với nó, cậu đừng áy náy và lo lắng quá.”
Những năm gần đây Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà cũng tìm thầy cầu thuốc, trước đó người ta còn hứa hẹn nhưng sau khi kiểm tra thì ai nấy đều im lặng không nói gì nên hai người đã quen với cảnh này rồi.

Tuy nhiên, điều khiến hai người kinh ngạc là.

nói không thể chữa được?” Tân Trạm lắc đầu hỏi lại.

“Thật sự sẽ chữa được sao?” Tửu Lão hỏi với giọng kinh ngạc.

“Nhưng hẳn phải mất thời gian lâu lắm, không cần nữa đâu, nói không chừng mấy ngày nữa hai chúng tôi sẽ chết ở Vấn Đạo Tông rồi, đừng phải lãng phí linh dược”
“Chỉ cần vài tiếng thôi là đủ”
Tân Trạm tính toán một lát rồi nói ra khoảng thời gian khiến hai ông bà hơi ngây ra.

Vết thương lâu năm này đã có mấy chục năm rồi, bao nhiêu luyện dược sư đều bó tay hết cách nhưng người trẻ tuổi này lại nói chỉ cần vài tiếng thôi là đủ.

Thật sự không phải chúng tôi xem thường Tân Trạm đâu nhưng những gì người trẻ tuổi này nói thật không thể tưởng tượng nổ “Hai vị tiền bối, tôi biết hai người không tin, tuy vậy một lát nữa có thể hai người phải chịu đau một chút nhưng kết quả chắc chắn sẽ khả quan” Tân Trạm tự tin nói.

“Tôi không sợ đau đớn, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho hai chúng tôi trong vòng vài tiếng thì dù bắt tôi chịu róc xương róc thịt cũng không hề gì” Tửu Lão cười nói.

Tân Trạm gật đầu, sau đó nhìn sang Ngân Hoa bà bà.

“Bà bà, vừa nấy tôi thấy bà phô diễn thực lực, bà hiểu biết về trận pháp và Phù Lục Chỉ Đạo sao?”
“Cũng hiểu một ít”
“Vậy nhờ ngài bố trí trận pháp cùng với tôi, vì vài nguyên nhân nên tôi không thể phô bày dị tượng thiên địa được”
Lý do là Tân Trạm đang nhớ tới bóng xám đeo bám như ruồi nhặng kia, tuy trước mắt anh không biết người này thế nào nhưng nếu đan vân bộc lộ ở nơi đây thì có lẽ sẽ bị gã phát hiện ra điều khác thường.

Ngân Hoa bà bà hoài nghi gật đầu.

Sau đó hai người bày một trận lớn bốn phía của hoang đảo này, Ngân Hoa bà bà càng nhìn Tân Trạm thì càng thấy kinh ngạc.

Tân Trạm bày trận trông vô cùng thành thạo, dường như còn cao hơn bà vài bậc.

Bố trí xong trận pháp, Tân Trạm trở về đảo bắt đầu luyện chế đan dược.

Sau khi xem xét tổn thương Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà đang chịu, họ bị một sức mạnh gây ra vết thương nghiêm trọng nên anh chỉ cần luyện chế ra một lò đan dược cấp tám là được.

“Này lão già, người trẻ tuổi này cứ ra vẻ thần bí, có phải cậu ta đang lừa chúng tôi không, cậu ta thật sự có thể luyện ra đan dược cấp tám sao?”
“Ai biết được, cậu ta bày ra trận pháp này nhưng tôi chẳng thấy có đan vân gì.

Tân Trạm đã đánh thẳng tôi nên tôi nghĩ cậu ấy sẽ không hại chúng tôi đâu”
Nhìn Tân Trạm luyện đan, hai ông bà đứng ở bên bàn luận xôn xao.

Sau một hồi, Thông Thiên Đỉnh nổ vang to thành tiếng, một làn sương trắng bốc lên cao, ngay sau đó mùi thuốc lan tỏa nồng nặc.

Tân Trạm đưa hai viên đan dược trắng đen rõ ràng cho hai ông bà.

Hai ông bà đều không do dự uống ngay.

Khi đan dược đến cổ thì nó nhanh chóng hóa thành nước thuốc bàng bạc trôi tuột xuống dưới theo cổ họng, lan nhanh từ lục phủ lan ngũ tạng đến tứ chi bách hài.

“Nàyt”
Tửu Lão trợn to mắt, ông chỉ cảm thấy những tổn thương nghiêm trọng trong cơ thể kia được một dòng nước mát mẻ rót vào như thể nhảy vào con suối lạnh trong mùa hè chói chang.

Khiến cơn đau buốt bỏng rát chợt giảm đi không ít.

Ông quay lại nhận ra Ngân Hoa bà bà cũng kinh ngạc giống ông.

“Tân Trạm, uống đan dược của cậu vào rất thoải mái, sao lại bảo là chịu đau?” Tửu Lão tò mò hỏi.

“Hai vị tiền bối, tôi nói là bây giờ mới phải chịu đau đây”
Tân Trạm vung tay lên, hai con rối Hóa Cảnh cấp tám bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai ông bà lão..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui