Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Nhưng bên trong chỗ kia cũng không có bất kỳ vết máu nào hay dấu vết thi thể.

“Vẫn muốn giở trò bịp bợm, được, tôi chơi với cậu đến cùng.”
Sắc mặt Tân Trạm tối lại, lạnh lùng rít lên.

Một tay của anh chưởng lên mặt đất.

Ngay lập tức một ngọn lửa ngút trời bốc lên trong trận pháp, ngọn lửa xanh u ám tỏa ra nhiệt độ nguy hiểm, bao trùm hết khu vực xung quanh, không còn một kế hở nào.

“Á, đừng đốt, bỏng chết ông đây rồi”
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong trận pháp.

Tân Trạm phát hiện, một khu vực trong trận pháp, đột nhiên có một đám lửa đang chuyển động lắc lư mấy lần.

“Đối phó với tên này thật sự không được phép lơ là, mình cũng không biết rõ hắn ta chạy vào trận pháp từ khi nào”
Đôi mắt Tân Trạm lạnh lùng, trận pháp tự anh bày ra tất nhiên sẽ có công hiệu ngăn cách trong ngoài.

Nhưng tên này lại chạy vào trong trận pháp mà anh lại không hề biết.

Điều này chứng minh rằng tên này không chỉ có thủ đoạn ẩn nấp cực tốt mà cũng rất có bản lĩnh về trận pháp.

Nếu không phải do hắn ta ở bên ngoài không có tín hiệu gì, mà thi thể cũng chưa từng xuất hiện thì Tân Trạm cũng đã bị hắn ta đánh lừa rồi.

Nhưng bây giờ đã phát hiện hắn ta nấp ở trong trận pháp, thế thì sẽ có rất nhiều cách để đánh trả hắn ta.

Hai tay bấm niệm thần chú, Tân Trạm khống chế U lam minh hỏa, không ngừng tăng thêm áp lực đến chỗ Khôi Ách hiện thân.

Mặc cho đối phương kêu la thảm thiết cầu xin, Tân Trạm cũng không hề lung lay, cuối cùng dùng ngọn lửa bao vây hết chỗ này lại, đảm bảo hắn ta không có chỗ nào để chạy trốn.

“Đã đến hoàn cảnh này rồi mà cậu vẫn không chịu hiện thân thì cũng đừng trách tôi không nể tình.”
Nhìn chằm chằm ngọn lửa đã bao trùm khắp nơi, Tân Trạm lạnh lùng nói.

“Đừng làm gì cả, tôi ra là được chứ gì, ôi, tôi đến để nói chuyện với cậu.”
Khôi Ách thở dài một tiếng, thân thể từ từ hiện ra.

Xuyên qua ngọn lửa, ánh mắt Tân Trạm đang quan sát.

Trước mắt Tần Trạm xuất hiện một người thanh niên, hắn ta có bề ngoài tuấn tú, ăn mặc không khác gì người thường, nhưng làn da lộ ra bên ngoài kia lại phát ra ánh sáng như sao.

Hơn nữa da tay của hắn ta lại rất trong suốt, chỉ dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn xuyên qua da, nhìn thấy xương cốt và mạch máu bên trong.

Chỉ là lúc này hắn ta lại lộ ra vẻ mặt chật vật, trên người nhiều chỗ bị cháy đen, tóc cũng bị nướng thành cái ổ gà.

Mà điều khiến Tần Trạm ngạc nhiên nhất là tu vi của Khôi Ách, còn thấp hơn so với trong tưởng tượng của anh.

Thậm chí ngay cả xuất khiếu kì cũng chưa đến, chỉ cỡ tu vi Nguyên anh lục, thất phẩm.

Kiểu tu vi thấp thế này, theo dõi mình hơn mười ngày, cho dù Tần Trạm dùng rất nhiều cách cũng không thể nhìn thấu được, cuối cùng vẫn phải dựa vào Vẫn yêu cốc thần kỳ.

Tên nhóc này thật sự không đơn giản.

“Nếu đã bị cậu bắt được thì tôi xin chịu thua cậu xin tha thứ, bây giờ cậu định xử lý tôi như thế nào?”
Bên ngoài cơ thể của Khôi Ách bị ngọn lửa U lam vờn quang, chỉ cần hắn ta động đậy một chút thôi thì Tân Trạm sẽ lập tức làm cho hắn ta chết cháy.

Cho nên hẳn ta chỉ đơn giản đặt mông ngồi trên mặt đất, không biết làm gì nhìn về phía Tân Trạm.

“Anh cảm thấy tôi sẽ làm thế nào?” Tân Trạm ngẫm nghĩ nói.

“Ngược lại cậu không thể giết tôi, cũng không thể đuổi tôi đi”
Khôi Ách nhìn về phía Tân Trạm nhàn nhạt nói: “Cậu hỏi tôi, chẳng qua là cậu cảm thấy tôi biết rõ đáp án, cậu mà giết tôi như thế thì sẽ bị lộ, cậu cũng không thể để tôi tiếp tục bám đuôi, nếu không kế hoạch của cậu sẽ thất bại”
“Nếu mọi người đã là người thông minh, vậy thì nhanh chọn đi”
Khôi Ách nói đến đó thì rút một dải thần thức màu khí tức vàng từ giữa trán ra, vẻ mặt của anh ta rất thống khổ, giống như khí tức này và thần hồn của hắn ta gắn chung một chỗ với nhau, lại mạnh mẽ bị cắt làm hai.

“Đây là cái gì?” Tân Trạm nói.

“Cái này là thần thức bản mệnh của tộc chúng tôi, lúc Tuân Trì khống chế tôi, tôi đã đùa giỡn chỉ cho ông ta một thần thức khí tức bình thường.

Chỉ có khí tức kim sắc này mới thật sự khống chế được tôi.”
Khôi Ách nói xong thì ném thần thức cho Tần Trạm.

“Cái này gần như con dấu của tu sĩ mấy người vậy, cậu có cái này thì tôi chỉ có thể trung thành với cậu, không thể phản bội được”
“Cứ nhẹ nhàng như thế thôi à”
Tần Trạm nhìn dải thần thức, cười như không cười.

“Tôi đã nói, mọi người đều là người thông minh, chẳng lẽ trước đó tôi giả vờ quân tử, bị cậu đánh cho một trận, sau đó đành chịu thua? Không cần, tôi đã thảm lắm rồi”
Khôi Ách lắc đầu nói.

“Lại nói, phải à không phải, cậu cứ xem thì biết.”
Tần Trạm duỗi tay, nắm dải thần thức đó trong tay, trong dải thần thức này, anh thật sự có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về Khôi Ách.

Trông thấy Tân Trạm cầm sợi chỉ mảnh của mình đến gần giữa lông mày, vẻ mặt bình tĩnh của Khôi Ách cũng có hơi căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm đột nhiên dừng tay lại.

Ánh mắt của Tần Trạm đầy thâm ý nhìn Khôi Ách nói: “Hy vọng cậu không giở trò bịp bợm gì, nếu không kết quả của cậu sẽ rất thảm”
“Ha ha, cậu nói đùa rồi, tôi đã bị cậu khống chế thì làm sao dám làm liều chứ” Khôi Ách cười gượng nói.

Tân Trạm mỉm cười, nhìn không ra có đang tin tưởng lời của Khôi Ách hay không.

Nhưng anh thật sự lấy sợi thần thức này đến giữa hai đầu lông mày chui vào đầu.

Trong nháy mắt sợi thần thức màu vàng đã chui vào trong đầu Tân Trạm, cơ thể Tân Trạm đột nhiên chấn động.

Hai mắt của Khôi Ách ngay lập tức sáng lên, mang theo sự vui mừng điên cuồng vì đã đạt được ý đồ.

Hắn ta cười không ngừng, thân thể xuyên qua U lam minh hỏa lao về phía thân thể Tân Trạm.

“Ha ha, tên nhóc này, cho dù cậu có tính toán nhưng ở trước mặt ông đây thì cũng chỉ là đầu óc của sâu bọ, thủ đoạn của ông đây cậu làm sao hiểu được chứ”
Hắn ta đến cạnh thân thể Tân Trạm, thân thể Khôi Ách đột nhiên biến thành một làn khói, sau đó chui vào giữa chân mày của Tân Trạm.

“Tốt xấu gì cũng là thiên tài của giới này, thì tôi sẽ nuốt cậu, thay thế thân phận của cậu.”
Khôi Ách cười lớn, hắn ta chui vào bên trong thân thể của Tân Trạm, xông vào trong đầu.

“Não của tên này sao lại lớn vậy chứ, đúng là nhặt được đồ tốt rồi.

Đây lại là cái gì?”
Sau khi Khôi Ách xuất hiện, bay lơ lửng trong đầu Tân Trạm, hắn không nhìn Tân Trạm đang bị thần thức kiếm sắc khống chế ngồi xếp bằng mà đánh giá bốn phía.

Từ ban đầu mừng rỡ như điên, Khôi Ách càng xem càng giật mình, hô hấp càng trở nên nặng nề.

Long phượng thần thú thần thức, Vô tự thiên thư, vạn luyện chi chùy, còn có một con yêu thú chim tước đang ngủ say.

Ngoài ra còn có vô số điểm sáng, còn lại là một bộ phận bí tịch công pháp, nhìn ánh sáng tỏa ra cũng biết đó là võ công cao cấp.

Bên cạnh não là một biển kiếm sôi trào mãnh liệt, ánh sáng kiếm ngút trời giống như có thể quét qua cả thế gian.

Một bên khác, lại tràn ngập ngọn lửa U lam, mang đến khí thế hoành tráng.

Có ít thứ Khôi Ách cũng không biết, nhưng cảm nhận được ánh sáng, nếu ở thế giới của hắn ta thì đều là vật quý giá.

“Phát tài rồi, lần này ông đây kiếm được lợi lớn rồi, tên nhóc này rốt cuộc có thân phận gì, làm sao còn ít tuổi mà đã lấy được nhiều vật quý giá.”
Mắt Khôi Ách càng lúc càng sáng hơn, hắn ta bước mấy bước đến trước thần thức của Tân Trạm đang bị khống chế, liếm môi một cái.

“Chỗ này sao lại nhiều đồ tốt thế nhỉ, chắc là cậu đã rất vất vả mới lấy được! Nhưng rất tiếc cậu không có phúc được dùng, thế thì tôi sẽ thừa kế giúp cậu!”
Khôi Ách cười lớn, hắn ta duỗi tay về định chộp về phía thần thức của Tần Trạm.

Mà đúng vào lúc này, Tân Trạm đang bị thần thức màu vàng giam cầm lại đột nhiên mở mắt ra.

“Tôi đã nói, nếu cậu giở trò bịp bợm, tôi sẽ khiến cho.

cậu rất thảm”
“ÁI Anh anh sao còn ý thức.”
Khôi Ách sợ hãi, ngón tay giống như bị điện giật, rụt lại ngay tức thì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui