Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Bên trong tiếng bốp bốp, cai ngục trong chớp mắt bị đánh đến máu phun tung tóe ngã rầm xuống đất.

“Đại nhân, xin tha mạng, đại nhân đang làm gì vậy.” Cai ngục cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, mỗi một tấc da thịt đều đau như bị kim đâm vào, gã thảm thiết cầu xin.

Tần Trạm đột nhiên ra tay làm mọi người hoàn toàn ngơ ngác, không biết phải làm thế nào.

“Ha ha đánh hay lắm, đã sớm nên đánh rồi.” Diệp Thành không có tim không có phổi, nhếch miệng cười nói.

Lúc này Tân Trạm đeo mặt nạ nên bọn họ cũng không nhận ra được là Tân Trạm.

Có điều nhìn cai ngục chịu đòn thì ngay cả Lão Hắc cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Thiếu chủ, đã bố trí xong trận pháp.”
Bóng người của Khôi Ách đột nhiên xuất hiện, hơi khom người với Tần Trạm.

Bộ tộc này của hắn vốn tinh thông trận pháp, mà Khôi Ách lại là người tài trong số đó, nếu không cũng không thể dễ dàng chui vào trong trận pháp của Tần Trạm trong lúc bị rơi xuống Yêu Cốc.

“Người này là ai đây?”
Đám cai ngục thấy Khôi Ách lại tiếp tục ngạc nhiên đến ngây người, cảm thấy sự việc có chút không ổn lắm.

“Cũng nên để cho các người nếm thử mùi vị này xem sao: Tân Trạm vung tay lên, nhất thời roi dài như rồng lớn uốn lượn, tất cả những tên cai ngục ở đây đều bị roi quất trúng, kêu lên thảm thiết bị đánh cho tan tác nằm lung tung khắp nơi trên đất.

“Nói cho anh biết, chuyện bất khả thi cũng có thể xảy ra: Tân Trạm một chân đạp trên người của tên cai ngục đang cực kỳ hoảng hốt.

“Có chuyện gì thế?” Những tù nhân kia cũng vô cùng khó tin, Tân Trạm này không phải là người của Vấn Tông hay sao, sao lại đột nhiên ra tay độc ác với cai ngục như Vậy.

Mọi người ở đây, chỉ có sắc mặt của Mục Đồ là vô cùng tái nhợt, thoắt cái trán gã toát mồ hôi hột, trong chớp mắt gã đã nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó, lập tức xoay người bỏ chạy.

“Nếu tôi là anh ta sẽ đứng tại chỗ không nhúc nhích.”
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tân Trạm làm thân thể của Mục Đồ đột nhiên cứng ngắc.

“Anh muốn cướp ngục!” Cai ngục chợt hiểu ra, không nhịn được phát ra tiếng rít gào chấn động.

“Anh trả lời đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng.”
Tân Trạm khẽ mỉm cười, cùng lúc đó, toàn bộ nhà từ đột nhiên khẽ rung lên, trận pháp xung quanh bắt đầu lóe lên.

Hiển nhiên Triệu Hạo Thiên cũng đã bắt đầu hành động.

“Anh còn có những người khác phối hợp nữa sao.”
Mục Đồ và những người khác vô cùng hoảng sợ, toàn thân run rẩy.

Bọn họ cảm nhận được một luồng sức mạnh là người khác phải run sợ truyền lên từ dưới chân của bọn họ.

Mà ở chỗ đó lại là tầng thứ ba của nhà giam.

Cái tên trước mắt này chẳng lẽ bị điên rồi, muốn cứu ma đầu bị giam ở tầng thứ ba ra.

Nếu như anh thật sự thành công thì Vấn Tông sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.

“Nếu muốn mạng sống thì lập tức truyền âm cho trưởng lão, nói bọn anh làm việc không cẩn thận, trận pháp bị hư mới phát ra cảnh báo, kêu bọn họ sang đây sửa chữa.”
Tần Trạm hơi dùng sức khiến cho xương ngực của cai ngục phát ra từng tiếng vang giòn giã, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy tan.

Sau khi trận pháp báo động, trưởng lão ở phía trên canh giữ Vấn Tông sẽ nhanh chóng nhận được tin tức, nếu không tìm cớ che giấu thì Tân Trạm sẽ lập tức chiến đấu với bọn họ.

Chuyện bây giờ còn chưa bị lộ ra, hiển nhiên vẫn còn chưa đến lúc.

Vì thế điều nên làm là cố gắng kéo dài, mãi cho đến lúc Triệu Hạo Thiên thả ba người tu sĩ thượng giới kia ra.

Cai ngục bị đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị làm thịt.

“Đừng đạp nữa, tôi sẽ nói liên: Vẻ mặt của gã tôi toát lên sự sợ hãi, lấy lệnh bài ra, nếu không gã tôi cảm thấy chỉ một giây nữa thôi thì xương ngực của mình sẽ bị Tân Trạm đạp gãy mất, cả người ngỏm củ tỏi.

“Tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn một chút, đừng có giở trò xảo trá trước mặt ta.

Bằng không trước khi anh mở miệng tôi sẽ cho anh mất đi khả năng nói chuyện, sau khi ném anh vào phòng giam, chắc hẳn những tù phạm này sẽ rất cảm ơn anh đấy.”
Lời cảnh cáo lạnh lùng của Tần Trạm làm thân thể cai ngục run lên, những trò vặt kia đều biến mất sạch sành sanh.

Nếu như bị ném vào phòng giam, mấy người Lão Hắc sao có thể bỏ qua cho mình.

Gã lúc này tất nhiên không hề biết kế hoạch của Tân Trạm là thả hết tất cả những tù nhân vô tội ra, đến lúc đó gã cũng khó có thể thoát khỏi trừng phạt.

Cùng lúc đó, ở ngoài nhà tù sau núi, trên mặt đất.

Nơi quan trọng sau núi Vấn Tông, tổng cộng có mười tám người trưởng lão bình thường canh giữ, Triệu Tấn Dục lại là trưởng lão nòng cốt phụ trách toàn quyền ở chỗ này.

Lúc này bao gồm cả Triệu Tấn Dục trong đó, tất cả trưởng lão đều cảm nhận được trận pháp trong nhà giam phát ra báo động.

“Có chuyện gì xảy ra?”
Bên cạnh Triệu Tấn Dục, bốn người trưởng lão đang bàn chuyện quan trọng, nhìn thấy lệnh bài lấp lóe, mấy người trưởng lão đều biến sắc, đột nhiên đứng phắt dậy.

Trong nhà giam đều giam giữ trọng phạm, có vài người có tu vi còn cao thâm bọn họ rất nhiều.

Nếu chỗ đó xảy ra tình trạng hỗn loạn thì sẽ gặp phiền toái lớn.

Có điều ngay khi bọn họ tính lên đường thì lệnh bài của một trưởng lão trong đó nhận được một tin truyền âm.

“Các vị bình tĩnh đừng nói, chỉ là sợ bóng sợ gió một chút thôi.”
Người trưởng lão kia thở ra một hơi, nhìn về phía Triệu Tấn Dục và mọi người nói: ‘Là một tên cai ngục mới đến lúc dạy dỗ phạm nhân đánh roi sai chỗ, hủy hoại trận pháp, để lão phu đi xử lý một chút.”
Chuyện như vậy tuy rằng hiếm gặp nhưng dù sao cũng đã xảy ra mấy lần rồi.

Mấy người trưởng lão còn lại nghe thấy thế cũng ngồi xuống lần nữa.

“Được, ông đi xem thử đi, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng báo lại.”
Triệu Tấn Dục lên tiếng, người trưởng lão kia chắp tay thả người bay lên, bay về phía nhà giam.

“Hôm nay tôi luôn cảm thấy thấp thỏm trong lòng, chắc không có gì ngoài ý muốn xảy ra chứ nhỉ”
Bên trên tảng đá, Triệu Tấn Dục nhìn về phía phương hướng của nhà giam sau núi thoáng thấy không yên lòng.

“Trưởng lão Triệu lo xa rồi, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
Một trưởng lão cấp dưới cười nói: “Ở đây bảo vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ chúng tôi và những tầng trận pháp chồng chất này ra, còn có báu vật mà tông chủ Vấn Tông ban tặng, một khi sử dụng, xem như Triệu Hạo Thiên này có ra khỏi nhà tù được đi nữa thì cũng không thể tạo nên chút sóng gió nào.”
Nhắc đến báu vật, Triệu Tấn Dục mới thoáng yên tâm một chút.

Dù sao vật đó cũng là báu vật thượng giới, linh khí Cửu phẩm, thần binh đích thật mà thế giới này căn bản không thể chế tạo ra được.

“Hy vọng là như thế” Triệu Tấn Dục chầm chậm lấy lại tinh thần.

“Đúng rồi, đợi thêm vài ngày nữa Bồ Linh trở về, ông nhắn lại với ông ta, tác dụng của pháp bảo mai rùa này sắp đến kỳ rồi, nếu như muốn bảo vệ hai người Diệp Thành không bị hành hạ thì kêu ông ta lấy thêm món nào tốt hơn ra đây” Triệu Tấn Dục cười lạnh nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui