Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Khóe miệng của Triệu Tấn Dục tràn đầy máu tươi, dưới sự khuấy đảo của kiếm, hồn lực trên người ông ta dần trở nên yếu ớt.

Khụ một tiếng rồi khuyu chân quỳ xuống đất, vẫn chăm chú nhìn Tân Trạm, lúc này ông ta không còn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn trước khi chết có được câu trả lời cho nghi ngờ của mình.

Rõ ràng tu vi của mình cao hơn Tân Trạm, lại có tổ kiếm sắc bén, kiếm quyết còn vô cùng hùng mạnh.

Mà Tân Trạm lại phá kiếm trận của ông bằng tay không, khuất phục phi kiếm của ông, còn muốn chém giết ông.

“Ngự Kiếm Quyết và Nam Kha Kiếm này đều là những thứ hiếm có trên thế gian, không có lý do gì để người này biết nhiều như vậy, trừ tôi ra, người tinh thông kiếm quyết và tổ kiếm này chỉ có…”
Như thể được ánh sáng chiếu vào, đột nhiên trở nên thông thấu thông tuệ, Triệu Tấn Dục hiểu ra điểm mấu chốt trong đó trong nháy mắt trước khi chết.

Ông trợn to hai mắt, khó tin chỉ vào Tân Trạm.

Mọi thứ ông đều suy nghĩ rõ ràng, người có thể trong nháy mắt phá vỡ được cơn bão kiếm này và nắm giữ Nam Kha Kiếm chỉ có một người.

Mà anh lại to gan lớn mật chạy đến Vấn Tông cướp ngục.

“Tân, Tân…”
Triệu Tấn Dục phát ra âm thanh khàn khàn, nhìn chòng chọc Tân Trạm.

Tiểu bối bị ông bắt chẹt kiếm pháp, kiếm quyết, và đan dược bát phẩm, bị ông tùy ý lấn ép trước đây, đã tự tay chấm dứt tính mạng của ông chỉ hơn một tháng sau.

Triệu Tấn Dục rất muốn hét lớn một tiếng, nói với mọi người về tính danh của Tân Trạm, nhưng lại bị thanh trường kiếm trong tay Tân Trạm khuấy động dữ Trong nháy mắt ông chết ngay lập tức, với sự không cam lòng và tiếc nuối vô hạn.

Phía sau núi, khi Triệu Tấn Dục ngã xuống đất bỏ mạng, trong khoảnh khắc mọi thứ chìm vào im lặng.

Tất cả mọi người đều chấn động không hiểu sao và khó có thể tin được.

Là trưởng lão cốt cán mạnh mẽ nhất trong địa lao phía sau núi, Triệu Tấn Dục lại bị thua dưới tay một thanh niên vô danh trong tình huống dùng hết phương pháp, hơn nữa còn không còn sức đánh trả.

“Triệu Hạo Thiên, rốt cuộc nhóc con này là ai?” Trường Xuân Hàng hơi kinh ngạc, sự quả đoán, tàn nhẫn và thực lực của Tân Trạm đã vượt xa tuổi của anh.

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết cậu ta tới cứu bạn.”
Triệu Hạo Thiên cảm thán nói.

“Anh đừng lừa chúng tôi, nhóc con này dùng pháp môn Cổ Luyện Thể Sĩ, mà thuật này cực kỳ hiếm thấy ở thượng giới, anh nói không phải anh dạy à?” Lão giả Hắc Vụ hừ nói.

“Nếu tôi cho anh biết, hiện tại cậu ta đang thi triển phương pháp nguyên khí, chỉ vì che giấu thân phận nên mới không bại lộ thực lực chân chính, các anh sẽ có cảm tưởng Triệu Hạo Thiên làm cho ba người lão giả Hắc Vụ đều hơi trầm mặc.

Lúc này bóng dáng của Tân Trạm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ.

“Triệu trưởng lão chết rồi, mau chạy đi”
“Ngay cả Triệu Tấn Dục cũng không phải là đối thủ của cậu ta, chúng tôi còn chống lại cái gì”
Triệu Tấn Dục đã thân tử đạo tiêu, tâm trí của mọi người trong Vấn Tông cũng loạn lên, mặc cho tiếng gầm của các trưởng lão giữa không trung, bọn họ cứ thế mà ầm ï chạy tứ phía.

Nhưng bọn họ cũng không biết, bốn phía trận pháp đã bị phong bế, vốn không trốn thoát được.

Mà mấy người Triệu Hạo Thiên cũng hưng phấn, bùng phát thần uy, hỏa long thiên ngục run rẩy chấn động không ngừng.

“Chạy đi”
Vẻ mặt trưởng lão nắm bảo kiếm Long Văn trong tay cũng tràn đầy sự hoang mang, tu vi của ông vốn cũng không bằng Triệu Tấn Dục, nên tất nhiên việc khống chế bảo kiếm Long Văn này càng miễn cưỡng hơn.

Mà thấy Tân Trạm quay đầu nhìn mình, ánh mắt kia làm cho tâm trí ông run lên, ngay cả Triệu trưởng lão cũng chết thì mình lấy gì ngăn cản.

Bỗng nhiên, ông chợt rút khí tức của Long văn bảo kiếm đi, sau đó cầm kiếm đánh về phương xa.

Dù những người khác không ra được trận pháp này, nhưng mình có linh khí cửu phẩm này thì chưa chắc không thể phá trận ra.

“Khốn nạn!”
“Mau trở lại”
Lần này ông đi sẽ hại Dư trưởng lão ở lại đau khổ chống đỡ.

Bọn họ vốn ở thế yếu, hiện tại còn ít thần binh hơn, vậy họ rất nhanh sẽ bị đám người Triệu Hạo Thiên chém giết.

Lão giả Hắc Vụ càng hài lòng, vừa cười to, vừa tóm lấy những trưởng lão bị thương nặng vào trong sương mù, âm thanh ăn mòn vang lên, những trưởng lão đó lập tức hóa thành xương khô rồi bị ném ra ngoài.

Mà khí tức của lão giả cũng không ngừng tăng lên theo sự căn nuốt máu thịt.

Mắt thấy trưởng lão tay cầm bảo kiếm Long Văn kia gần bay qua trận pháp.

Tân Trạm chỉ ngón tay, thanh Nam Kha Kiếm ở bên cạnh bay vút ra, bay thẳng đến chỗ trưởng lão kia.

“Lão tử là linh khí cửu phẩm, muốn dùng kiếm này giết ta, nằm mơ đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui