Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Mọi người đều bị dọa nên ầm ï rút lui, lão giả Hắc Vụ nuốt một tên tội phạm vẫn không thỏa mãn, lại đánh tới những người khác.

“Khà, máu tươi của con yêu thú này dồi dào, rất thích hợp bồi bổ cho tôi”
Nhất thời sắc mặt con yêu thú Ngưu Đầu biến sắc, nó bị lão giả Hắc Vụ tát trúng, nhất thời té trên mặt đất.

Đùng!
Mắt thấy nó sắp gặp độc thủ, một ánh sáng linh khí hạ xuống đánh vào trong sương dày.

Từ Lão Ma bị đau, đột nhiên Iui lại mấy bước.

“Nhóc con, cậu làm cái gì vậy?” Bị Tân Trạm ngăn trở mình ăn cơm, Từ Lão Ma phẫn nộ quát.

“Ông không thể giết Nnhững người này” Tân Trạm nói.

Phần lớn những tù nhân được phóng thích này đều là người đáng thương, mục đích Tân Trạm Thích thả bọn họ là cho bọn họ một cơ hội tự do, đương nhiên sẽ không mở mắt trừng trừng xem bọn họ bị Từ Lão Ma tàn sát.

“Ha ha, thật nực cười, tôi không đi đoạt vật của cậu, tôi tìm đến cơ duyên của mình, mà cậu cũng muốn dính vào, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng” Từ Lão Ma cười nhạt.

“Ông tìm cơ duyên tôi mặc kệ, nhưng tùy ý giết chết người khác thì không được” Tân Trạm thản nhiên nói.


“Hôm nay tôi muốn ăn thịt người, tôi xem ai có thể ngăn cản tôi” Từ Lão Ma giận quá mà cười nói.

“Vậy ông ra tay lần nữa thử xem”
Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng, trong mắt anh cũng trở nên lạnh lùng.

“Tôi ăn cậu trước”
Từ Lão Ma gầm lên, thân thể ở ngoài màn sương đột nhiên tăng lên gấp mười, xung quanh cách trăm mét đều bị bao phủ trong đó, lập tức nuốt Tân Trạm vào màn sương.

Quá trình này cực nhanh, Tân Trạm như thể phản ứng không kịp nữa.

“Triệu Hạo Thiên, tiểu bối này, dường như sắp phải chịu khổ sở”
Trường Xuân Hàng nhìn thấy cảnh này thì hơi hả hê cười.

“Tuy nhóc con này mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn chưa nhiều, lại mặc Từ Lão Ma kéo vào màn sương, phải biết răng dù là tôi đối phó với Từ Lão Ma, thì cũng sẽ giao thủ với ông ta ở phía xa xa”
“Trường Xuân Hàng, đừng cho là tôi không biết anh và Từ Lão Ma đang suy nghĩ gì” Triệu Hạo Thiên cười lạnh nói.

“Triệu Hạo Thiên, anh sẽ không định hỗ trợ đấy chứ, tuy nhiên tiểu bối này có tính cách kiệu ngạo, khó có thể phục tùng, để cậu ta chịu khổ một chút mới có lợi đối với anh”
Trường Xuân Hàng cười híp mắt nói.

“Tôi nói giúp một tay khi nào” Triệu Hạo Thiên hỏi lại.

Phấn Ngọc tiên tử hơi sửng sốt, nàng vừa nhìn Triệu Hạo.

Thiên, vừa nhìn về phía màn sương.

Trong màn sương, Tân Trạm đứng tại chỗ, hứng thú quan sát bốn phía.

Màn sương này của Từ Lão Ma khá giống trận pháp, cũng cản trở trong ngoài, chẳng những thân thể anh không còn cách nào di chuyển ra ngoài, mà ngay cả thần thức cũng bị ngăn cản.

“Nhãi con, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, hiện tại cậu cầu xin tha thứ, giao bảo kiếm Long Văn và tất cả bảo vật của cậu ra, tôi sẽ để cho cậu không phải chịu đau khổ”
Giọng nói của Từ Lão Ma vang lên từ trong màn sương với vẻ tràn ngập đắc ý.

“Trước đó ông giả bộ phẫn nộ là vì lúc này, uy hiếp tôi giao bảo kiếm Long Văn ra” Tân Trạm cười nhạt nói.

“Khà khà, có thể nghĩ đến điều này, cậu rất thông minh, chỉ tiếc phản ứng của cậu đã quá muộn.

Hiện tại cậu bị tôi vây ở trong màn sương, sống chết đều do tôi kiểm soát, cho nên tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Từ Lão Ma cười nhạt không ngừng, sương mù màu đen ngày càng nồng nặc xung quanh Tân Trạm, từng khí tức nguy hiểm không ngừng tăng lên.

“Cho cậu thời gian ba lần hô hấp, bằng không ta mà ra tay, thì mùi vị thời điểm kia cũng không dễ chịu”
Thời gian ba lần hô hấp? Không cần” Tân Trạm cười lạnh nói: “Tuy màn sương của ông đồ hữu kỳ biểu, nhưng tôi có nhiều lắm biện pháp có thể thuận tay phá nó, nhanh chóng kết thúc”
“Thật là điên rồ, tôi đây nhìn xem cậu phá làm sao”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui