Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trác Cư cười nói Bởi vì muốn đối phó với loại yêu thú khát máu này, thì phải cần một lượng huyết dịch rất lớn làm mồi nhử dẫn dụ yêu thú khát máu này tới cắn nuốt, cho nên cậu và tôi đều đem theo rất nhiều thôn dân tới đây”
Giọng nói của anh ta vừa dứt, thậm chí không thèm để ý chút nào tới phản ứng của mọi người xung quanh.

Sắc mặt của nhóm người Tân Tráng cũng đã nhanh chóng tái đi, hai người Nhạc Nhất Tuần còn đỡ, nhóm người họ đã đoán được trước nhưng người nào người nấy đều không nghĩ tới, vậy mà Nhạc Nhất Tuần lại độc ác tới vậy, dự định dùng họ làm mồi dụ yêu thú.

Đối mặt với bọn yêu thú Xuất Khiếu Cảnh, ngay cả tư cách chạy trốn họ cũng không có đủ, đây hoàn toàn là đẩy họ vào trong hố lửa.

“Vậy thì tính sao? Anh và tôi đều biết rõ mọi chuyện nên không cần thiết nhắc tới hoài như vậy đâu”
Nhạc Nhất Tuần cau chặt chân mày, đêm nay Trác Cư đâm thủng tâm tư của mình, anh ta hơi khó chịu nên không nhịn được cắt đứt lời anh ta nói.

“Nhưng đây lại là vấn đề quan trọng nhất” Trác Cư cười một cách bí hiểm.

“Hai người các người còn không biết là trên thực tế, bên trong thung lũng kia lại có tất cả là hai đóa Đoá hoa Thể Điệp, cho nên vốn dĩ không cần tranh giành, mà cái đặc sắc nhất chính là cậu và tôi chuẩn bị những võ giả này dùng làm tế phẩm cho yêu thú cũng đã vô dụng rồi”
“Bởi vì yêu thú khát máu đã chết rồi” Trác Cư ngừng một lúc rồi nói tiếp.

“Cái gì?”
Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình nghe xong thì đều giật nảy trong lòng.

Nếu không phải có đám người Tân Tráng vướng víu này, họ cũng đã sớm đi vào tới khu vực trung tâm của dãy núi Thanh Long.

Nhưng bây giờ Trác Cư lại nói cho họ biết, tất cả những việc này đều công cốc rồi sao?
Cùng với đó là một điều họ không thể tưởng tượng được chính là, cả đường họ đều phải đề phòng và lo lắng nhất là Trác Cư sẽ đoạt được hoa Thể Điệp, bây giờ anh ta lại nói có tới hai gốc.

“Cậu nói vậy thì bằng chứng ở đâu?” Nhạc Nhất Tuần cau mày nói.

Mặc dù hai người ở cùng một tông môn, nhưng lại thuộc hai vị trưởng lão khác nhau, Hoa Thể Điệp cũng muốn lấy là vì muốn dùng riêng cho thế lực của mình, cho nên đối với những lời Trác Cư nói, mặc dù anh ta ngạc nhiên nhưng lúc này cũng sẽ không tin tưởng hoàn toàn.

“Chứng cứ chính là do tôi đã đi qua cái sơn cốc kia”
Trác Cư nói xong khiến cho hai người họ lại ngạc nhiên lần nữa.

“Đừng lo lắng, hoa Thể Điệp vẫn còn ở đó”
Trác Cư cười nói: “Cậu và tôi đều biết, vị trí của yêu thú khát máu nhất định sẽ không che giấu được mùi máu tươi, nhưng qua sự dò xét của tôi, vậy mà mùi máu tanh kia lại không có, mà mặt đất xung quanh cửa ra vào sơn cốc cũng bị ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, điều này nói rõ nơi đây có những yêu thú khác chiếm giữ”
“Vậy sao anh lại biết là Đoá hoa Thể Điệp có hai đóa”
Trương Đình cau mày hỏi.

“Anh cầm bảo bối của trưởng lão Cổ” Nhạc Nhất Tuần suy nghĩ một chút thì con mắt hơi giật giật nói.

“Đúng vậy, yêu thú bảo vệ chết rồi nên tôi đương nhiên sẽ lo lắng Đoá hoa Thể Điệp kia còn hay không, cho nên mới vận dụng bảo kính để nhìn thử, lúc này mới nhận ra ở đó có tới hai đóa” Trác cư lắc đầu nói.

“Chỉ là cái này cũng không có gì đặc biệt lắm, một gốc Đoá hoa Thể Điệp có thể nảy ra nhiều nhất là ba cây thì đã coi là ít rồi”

Nhạc Nhất Tuần có hơi động lòng, hoa tiên này về cũng có thể chia hai, nếu có thể hợp tác vậy tất nhiên họ không cần thiết phải bất chấp nguy hiểm.

“Thề thì không cần, tôi và cậu đều là đồng môn, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa gạt cậu sao” Trác Cư cười nói.

“Nói cũng đúng, sư đệ cũng là người giữ chữ tín lắm đấy”
Nhạc Nhất Tuần cũng cười dài một tiếng.

Hai người đều có tính toán của riêng mình, ai cũng không muốn tự hạ ngáng chân cho mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui