Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Đúng vào lúc sư đệ Lưu đang bần thần suy nghĩ, đột nhiên, một luồng sáng chói mắt giữa bầu trời từ đăng xa, đột nhiên lao nhanh về phía anh ta.

Đợi đến khi sư đệ Lưu kịp phản ứng lại, luồng sáng này đã ở ngay trước mặt hắn.

Anh ta giật mình kinh hoảng, vội vàng xoay người muốn tránh đi, nhưng mà kiếm mang kia trong nháy mắt chém đứt cánh tay của anh ta.

“A Sư đệ Lưu hét lên, một cánh tay cứ như vậy bị một thanh kiếm chém đứt.

Một bóng người, từ trên trời lao xuống, tay cầm trường kiếm, tấn công anh ta thêm lần nữa.

“Tân Trạm, mày còn dám đến”
Đồng tử của anh ta giãn ra, tràn đầy sợ hãi, lập tức bóp nát bảo vật mà Trác Cư đưa cho anh ta.

Đây là một viên đá Phù Lục, sau khi vỡ tan, khoảng không bên cạnh đột nhiên chấn động, hai bóng người lập tức bay ra khỏi đó.

“Tân Trạm, gan của mày cũng lớn lắm, còn muốn giết người, chịu chết đi!”
Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư, nhận thấy Tân Trạm đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, phẫn nộ không thôi, hai người hóa thành lưu quang, lao về phía Tân Trạm.

Tân Trạm nhìn thấy hai người bọn họ phóng ra, vẻ mặt tựa hồ có chút kinh hãi, giống như không ngờ rằng hai người họ lại xuất hiện nhanh như vậy, anh lập tức xoay người, bỏ chạy về phía khoảng không đẳng xa.

“Muốn trốn? Tao xem mày trốn kiểu gì”
Trác Cư cười lạnh, rút trường kiếm ra, hắn ta cùng Nhạc Nhất Tuần một trái một phải, bay về phía Tân Trạm, đồng thời một đường đao mang chói mắt, lướt qua bầu trời, chém thẳng tới trước.

Đao mang này làm nổ tung phần lưng Tân Trạm, làm Tân Trạm rơi thẳng từ trên không xuống, rơi vào trong khu rừng rậm rạp.

Lần này, Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư phòng bị đầy đủ vũ khí, xông vào trong rừng, tuyệt đối không để Tân Trạm có cơ hội giăng bẫy nữa.

Ba người liên tục tới lui, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

“Tay của tôi, cánh tay của tôi.


Sư đệ Lưu năm chặt cánh tay bị gãy, nghiến răng đau đớn, anh ta nằm xuống đất, tìm kiếm cánh tay bị gãy của mình.

Khác với cánh tay bị cháy thành tro của Trương Đình, anh ta bị một tia kiếm sắc bén chém đứt lìa, cánh tay bị gãy được coi là nguyên vẹn, nếu có thể bảo tồn tốt trở lại tông môn thì chưa hẳn là không thể nối liền lại được.

“Ở đây”
Đôi mắt Sư đệ Lưu sáng lên và phát hiện một cánh tay gãy rơi dưới gốc cây.

Anh ta bước tới muốn nhặt cánh tay này lên thì bất ngờ có một bàn chân giẫm lên cánh tay.

Khí tức bùng nổ, trong nháy mắt đem cánh tay này chấn vỡ thành thịt nát.

Biểu cảm của Sư đệ Lưu trong nháy mắt liền trở nên ngưng đọng lại.

Cánh tay của anh ta đã biến mất hoàn toàn.

“Anh đang tìm kiếm cánh tay này sao? Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận làm giẫm nát cánh tay này của anh rồi”
Một thân ảnh mỉm cười từ phía sau cây đi ra, ném qua một cái chân trước của sói yêu qua.

“Để đền bù, tôi sẽ trả lại cho anh một cái”
Người xuất hiện tự nhiên là Tân Trạm.

“Tân Trạm, tại sao anh lại ở đây? Hai vị sư huynh xin cứu mạng tôi!”
Sư đệ Lưu nhìn thấy Tân Trạm, sắc mặt thay đổi cực độ, xoay người bỏ chạy.

- -----
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui