Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Lãnh Uyên Thư cắn chặt môi dưới và lấy hết cũng khó gật gật đầu: “Tôi thấy khí chất của tiền bối và Tân Trạm rất giống nhau, dường như là ẩn thân vào thức hải của Tân Trạm nhưng những Phù Lục tu vi của ngài tại sao lại xuất hiện trong cơ thể Tân Trạm chứ?”
“Chỉ tò mò về chuyện này thôi sao?” Phù Ma khó hiểu hỏi.

“Còn nữa, chắc chăn tiền bối biết Tân Trạm rốt cuộc là người như thế nào đúng không?”
Lãnh Uyên Thư nhìn Phù Ma, đây mới chính là chuyện cô ta muốn biết nhất.

“Vãn bối tìm hiểu sơ qua về Tân Trạm, anh ta dường như chỉ là một người tan tu nhưng nếu chỉ là tu sĩ bình thường thì tại sao lại sở hữu pháp lực và phép thuật lợi hại như thế chứ”
“Nếu như tiền bối cảm thấy không tiện thì coi như tôi chưa hỏi gì”
Dường như nghĩ ra điều gì đó, Lãnh Uyên Thư lại bổ sung.

“Nói cho cô biết cũng được nhưng cô phải giữ bình tĩnh, kẻo bị giật mình đấy”
Phù Ma đột nhiên dâng lên chút mùi thú vị, ông ta lấy một tấm lệnh bài ra và quăng cho Lãnh Uyên Thư.

Lãnh Uyên Thư đón lấy tấm lệnh bài và nhìn một cái, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi với vẻ kinh ngạc.

“Đây là, đây là!”
Trên tấm lệnh bài có ánh sáng chói lóa đang chuyển động, nhìn kỹ thì giống như đi lạc vào trong dãy ngân hà vậy, bất giác dâng lên chút cảm giác nhỏ nhoi.

Luồng khí này rất đặc biệt, hoàn toàn không thể làm giả được, vả lại chính giữa tấm lệnh bài còn có khắc một chữ Tân đầy khí thế.

“Cô mặc dù chỉ là một vị Tông Chủ ở khu vực hẻo lánh là Đông Vực này nhưng chắc cũng biết thẻ bài này chứ” Phù Ma nói.

“Vãn bối từng nghe bố nói qua nhưng không ngờ Tân Trạm lại có thân phận này”
Lãnh Uyên Thư hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Khoảnh khắc này cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao lại không thể tra ra thân phận của Tân Trạm, với năng lượng hùng hậu của nhà đó thì một Tông Chủ nhỏ bé như cô ta làm sao có thể điều tra được gì chứ.

Nhưng kết quả này cũng khiến Lãnh Uyên Thư giác ngộ hoàn toàn.

Nếu như Tân Trạm là người của nhà họ Tân kia thì những gì đang diễn ra lúc này cũng là chuyện hiển nhiên thôi.

“Vì vậy bây giờ cô đã hiểu vì sao Tân Trạm lại không thể kết hôn với cô rồi chứ”
Phù Ma thấy khuôn mặt Lãnh Uyên Thư bị mình dọa cho chết khiếp bèn đắc ý lấy tấm lệnh bài lại.

“Bởi vì với thân phận của anh ta, cô chỉ có thể làm vợ lẽ mà thôi nên việc kết thành vợ nghĩ cũng đừng nghĩ đến”
Lãnh Uyên Thư đỏ hết cả mặt, cô ta nhìn Tân Trạm đang yên tĩnh ngủ say và tự lẩm bẩm trong sự chán chường: “Tiền bối nói đúng lắm, thật ra làm vợ lẽ cũng không tệ lắm”
Từ khi biết thân biết phận của Tân Trạm thì Lãnh Uyên Thư đã từ bỏ suy nghĩ kết thành vợ bởi vì nhà họ Tân sẽ không bao giờ đồng ý.

Phù Ma có chút cạn lời, ông ta thầm ngưỡng mộ tên nhãi này có diễm phúc thật đấy, đến Tông Chủ cũng đồng ý làm vợ lẽ của anh ta.

Nhưng hình như ông ta đã đùa giỡn quá trớn rồi, đợi sau khi Tân Trạm thức dậy chắc sẽ không trừng trị mình chứ nhỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui