Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Thời gian từng lúc từng lúc trôi đi.

Dưới khán đài, tất cả các đệ tử cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thấy thời gian đã gần tới nhưng Tông chủ vẫn còn chưa xuất hiện, không tránh khỏi có tiếng ồn ào huyên náo.

“Tông chủ chắc là sẽ không đến nữa”
Nhìn thấy thời gian sắp đến, Tam trưởng lão đột nhiên đứng dậy.

“Cao Võ Giác, ông muốn làm cái gì Nhiếp Vân cũng đã nhìn chằm chằm bên đấy từ lâu, cũng liền đứng dậy.

“Sức khỏe của Tông chủ không được tốt, tôi sẽ thay mặt Tông chủ chủ trì đại lễ Đăng Tiên Trì lần này, ông có ý kiến gì không?” Tam trưởng lão nhẹ giọng nói.

“Thật sự là như thế sao?” Nhiếp Vân cười lạnh: “Vậy ông đem lệnh bài mà Tông chủ đưa cho ra đây xem xem.”
“Nhiếp Vân, lệnh bài mà Tông chủ đưa cho tôi, ông cũng muốn xem?” Sắc mặt Tam trưởng lão có chút thay đổi, quát lên.

“Ha ha, Cao Võ Giác ông đừng giả vờ giả vịt nữa, rốt cuộc là sức khỏe Tông chủ không tốt, hay là Tông chủ hoàn toàn không có mặt ở Hỏa Vũ Tông?” Lời nói của Nhiếp Vân khiến Tam trưởng lão mặt mày biến sắc.

“Nếu như ông không đem được lệnh bài ra, vậy thì hãy để tôi chủ trì buổi đại lễ lần này, dù sao thì tôi cũng là Đại trưởng lão, còn ông chỉ là Tam trưởng lão mà thôi.”
Nhiếp Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tam trưởng lão, trong lòng càng thêm kiên định.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay || TRÙMT RUYỆN.OR G ||
Ông ta nhìn chằm chăm vào chỗ ngồi cao nhất với đôi mắt rực lửa, sau đó liền nhảy lên khán đài.

Bản thân ông ta cả một đời này cũng chỉ hy vọng có thể ngồi lên vị trí Tông chủ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện được ước nguyện.

“Ông làm cái gì thế, xuống đây cho tôi”
Tam trưởng lão giận dữ hét lớn, mấy trưởng lão về phe Nhiếp Vân liền ngăn ông ta lại.

“Tam trưởng lão, Đại trưởng lão ông ấy thay mặt Tông chủ thi hành ông ấy ngồi vào vị trí này cũng là điều đương nhiên”
“Đúng vậy, tốt hơn hết ông đừng ngăn cản, để không làm trò cười cho đám đệ tử bên dưới kia”
“Vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa”
Nhiếp Vân cười lớn, nhắm vào chỗ ngồi định ngồi xuống.

Ông ta làm như vậy cũng là muốn mọi chuyện đã sau này nếu như Lãnh Uyên Thư thực sự biến mất, vậy thì bản thân sẽ chính là người kế thừa.

Vụt!
Có điều ngay trước khi Nhiếp Vân ngồi vào chỗ, một mũi tên từ xa bất ngờ phóng đến.

Đó là một mũi tên màu xanh lam đậm, ngọn lửa bao trùm cả mũi tên khiến người ta kinh hãi.

Nhiếp Vân chợt nhíu mày một cái rồi lập tức nghiêng người né tránh.

Bùm!
Mũi tên phóng xuống ghế của Tông chủ, sau đó liền bùng cháy rừng rực.

Ngọn lửa không đốt cháy cả chỗ ngồi nhưng lại ngăn cách cả trong lẫn ngoài khiến Nhiếp Vân không cách nào ngồi xuống được.

“Tân Trạm, cậu lại dám làm loạn trong buổi đại lễ của Hỏa Vũ Tông!”
Nhiếp Vân nhìn bóng người từ xa vụt đến, sắc mặt khó coi.

Tân Trạm, cậu ta thật sự đã trở về rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui