Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Mặt Thẹo bực bội trả lời: “Cháu và Kiếm Hồ làm hòa với nhau rồi nên mới quay về.”

Đoàn Hiểu Vũ đánh giá Mặt Thẹo, nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả? Chú nghe nói là tên Kiếm Hổ đó không phải là loại người lương thiện gì, có thù tất báo, mày có lừa bọn chú không đấy?”

Mặt Thẹo nhíu mày: “Cháu lừa mọi người làm gì?”

“Được rồi, tôi tin là Hiểu Mỹ sẽ không lừa cả nhà mình đâu.” Lúc này ông cụ nhà họ Đoàn xua tay nói.

Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt Đoàn Hiểu Vũ và Đoàn Hiểu Tuân vẫn lộ rõ vẻ kiêng dè.

Mọi người vừa ngồi xuống thì cửa ra vào lại bị mở ra lần nữa.

Có hai người đi vào phòng, một già một trẻ.
Người già hơn thì tầm tuổi Đoàn Hiểu Vũ mà người nhỏ hơn thì chạc tuổi Tần Trạm.

“Ôi chao, chú Tư về rồi à!” Cũng là đến muộn, nhưng thái độ của mọi người lại khác hẳn lúc nãy, ngay cả ông cụ nhà họ Đoàn cũng đứng dậy để đón hai người này.

Ông Tư nhà họ Đoàn cười nhạt: “Ngại quá, vừa đi từ trên tỉnh về nên đến trễ”

“Ây da, cậu nói gì đấy, đều là người một nhà cá khách sáo gì thể.” Đoàn Hiểu Tuân cười nói: “Nghe nói bây giờ chú Tư làm ăn lớn ở thành phố rồi hả?”

Ông Tư cười nói: “Cũng chẳng lớn gì đâu, chỉ có vài chục tỉ đồng thôi mà.”

“Cậu Tư cứ khiêm tốn! Ở Mai Khê này, nhà nào có mấy chục tỉ thì được coi là giàu nhất nhì rồi đấy.” Đoàn Hiểu Vũ vui vẻ nói.

Ông Tư nhà họ Đoàn gật đầu: “Chắc vậy, dù sao thì lần này em về, em cũng định đầu tư vào Mai Khê đấy.”

“Cậu Tư, bây giờ Hiểu Đông đang làm gì thế?” Sau đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào con trai của ông Tư nhà họ Đoàn – Đoàn Hiểu Đông.

Đoàn Hiểu Đông đứng dậy, kiêu ngạo nói: “Bây giờ cháu làm trong ban an ninh, chức vị một gạch một sao.”

Mọi người giật mình, một gạch một sao? Vậy là quyền cao chức trọng thật rồi.

Mọi người trong phòng thấy vậy, vội vàng đứng dậy mời rượu, còn nói: “Hiểu Đông có tương lai thật đấy, sau này nhà họ Đoàn chúng ta có thể nhờ cậy vào cháu được rồi.”

Đoàn Hiểu Đông cười xua tay, sau đó anh ta nhìn về phía Mặt Thẹo và Tần Trạm đang ngồi.

“Chậc chậc, anh hai, anh nhìn lại đi, đều là đời thứ ba nhà họ Đoàn mà Hiểu Đông nhà người ta thể kia, còn Hiểu Mỹ nhà anh thì thế nào vậy.” Đoàn Hiểu Vũ nói với giọng điệu trách móc.

“Một người thì quyền cao chức trọng, một người thì lại chỉ là thằng côn đồ, chênh nhau cũng nhiều đấy.” Đoàn Hiểu Tuân cũng gật đầu hùa theo.

Đoàn Hiểu Đông đánh giá Mặt Thẹo và Tần Trạm, cuối cùng ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Tần Trạm.

“Người anh em kia nhìn có vẻ quen, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?” Đoàn Hiểu Đông nhìn Tần Trạm, hỏi với giọng điệu không chắc chắn lắm.

Tân Trạm nhìn liếc anh ta, không nói gì.

Thái độ này khiến Đoàn Hiểu Đông hơi mất hứng, mà Đoàn Hiểu Vũ cũng hùa theo, gào lớn: “Hiểu Mỹ, cậu quen kiểu bạn bè gì thế? Chuyện lễ phép cơ bản mà cũng không hiểu à?”

“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tôi đoán chắc đây cũng chỉ là một gã côn đồ thôi.”

Vẻ mặt Tần Trạm hiện lên vẻ không vui, nhưng vì nể Mặt Thẹo nên anh vẫn cố nhịn xuống.

“Được rồi, không sao đâu.” Đoàn Hiểu Đông vẫy tay: “Chúng ta tranh thủ ăn cơm thôi.”

Trong bữa tiệc, Mặt Thẹo nói nhỏ với Tân Trạm: “Cậu Trạm, xin lỗi.”

Tân Trạm trầm giọng hỏi: “Nhà anh lúc nào cũng đi bợ đít người khác thể này à?”

Mặt Thẹo giận dữ: “Trước kia, lúc tôi giành địa bàn với Kiếm Hổ thì ai cũng đối xử với tôi nhiệt tình lắm, sau này tôi bỏ trốn thì mấy người này cũng trở mặt luôn.”

Tần Trạm yên lặng, từ xưa đến giờ, lòng người vốn đã hiểm ác, mà càng thân nhau thì lòng đố kị, ganh đua lại càng nghiêm trọng hơn.

Đúng lúc này, cửa ra vào lại bị đẩy ra.

Một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi cầm quà đến.

“Anh Đông, chúc mừng năm mới ạ!” Người nọ cung kính nhìn Đoàn Hiểu Đông

“Anh Triệu? Sao anh lại tới đây vậy?” Người nhà họ Đoàn lập tức đứng dậy, có vẻ như rất bất ngờ vì đột nhiên được đối xử tốt như vậy.

Người được gọi là anh Triệu kia cười mỉa: “Tôi nghe nói là anh Đông mới về nên vội qua đây chào hỏi, đây là chút quà của tôi.”

Đoàn Hiểu Đông nhận quà, ra vẻ người lớn nói: “Tiểu Triệu, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”

Người họ Triệu kia, nhìn có vẻ lớn hơn Đoàn Hiểu Đông ít nhất là hai mươi tuổi, vậy mà lại bị gọi là Tiểu Triệu.

Nhưng có vẻ như anh Triệu đó lại không quan tâm đến chuyện đó, thậm chí ông ta còn rất phấn khởi.

“Đến đây rồi thì ngồi xuống uống một chén nào.” Đoàn Hiểu Đông mim.
cười nói.

Anh Triệu vội vàng lắc đầu: “Không được, không được.
Tôi chỉ qua đây thăm anh một chút thôi, sao dám làm phiền anh liên hoan, tôi đi luôn đây..”

“Vậy thì tôi cũng không giữ anh nữa.” Đoàn Hiểu Đông gật đầu nói.

Anh Triệu khom lưng, cúi đầu, mỉm cười đi ra ngoài.

“Hiểu Đông giỏi thật đấy, anh Triệu này là nhân vật số một, số hai ở Mai Khê này, vậy mà cũng phải đến chúc tết cho cháu.”

“Đúng đấy, sau này nhà họ Đoàn chúng ta phát tài rồi.”

Sau đó lại có mấy nhóm người nữa đến tặng quà, mục đích của họ cũng giống anh Triệu lúc nãy, ai cũng đến để chúc Tết cho Đoàn Hiểu Đông.

Trong đó có không ít người là những nhân vật có chức, có quyền, có tiền hàng đầu của Mai Khê.

Đoàn Hiểu Đông càng nở mày nở mặt bao nhiêu thì mấy người họ hàng lại càng thấy Mặt Thẹo chướng mắt bấy nhiêu.

“Hiểu Mỹ, nhìn em họ Đoàn Hiểu Đông của cháu rồi tự xem lại mình đi.
Sau này cháu tính làm gì vậy?” Đoàn Hiểu Vũ trách móc gã.

“Dù gì thì nhà họ Đoàn chúng ta cũng là những người có danh dự, uy tín ở Mai Khê này, mà cháu thì lại bị người ta đuổi ra khỏi Đạm Thành, đúng là khiến cả họ nhà mình xấu mặt mà.” Đoàn Hiểu Tuân cũng hùa vào trách móc.

Khuôn mặt già nua của cha mẹ Mặt Theo đỏ bừng lên, nhưng họ vẫn không nói câu nào, có vẻ như cũng đã đoán trước được kết quả này rồi.

“Hiểu Mỹ à, hay là như này đi, tôi thấy người anh cũng rắn chắc đấy, có vẻ là một hạt giống tốt, hay hôm nào đi theo tôi lên ban an ninh, tôi giữ cho anh một chỗ.” Đoàn Hiểu Đông vỗ vai Mặt Thẹo rồi nói.

“Hiểu Đông có lòng thật đấy!” Đám người Đoàn Hiểu Vũ nhao nhao lên tiếng: “Hiểu Mỹ, còn không mau cảm ơn em họ? Mau mời rượu em họ cháu đi.”

Lúc này Mặt Thẹo đã thầm nổi giận rồi nên chẳng nói gì hết.

Hiểu Đông cười nhạt: “Cậu bạn này của anh cũng đi theo được, mặc dù nhìn có vẻ gầy yếu thế này nhưng tôi có thể sắp xếp cho cậu ấy làm ở khu bếp núc.”

“Thấy chưa? Đây mới là họ hàng này! Hiểu Mỹ, mau bảo bạn cháu mời rượu Hiểu Đông đi!” Đoàn Hiểu Tuân nói với giọng dạy đời.

Mặt theo vẫn yên lặng.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Đến ban an ninh là Kiếm Hổ không dám làm gì cháu nữa rồi! Huống chi mấy tên côn đồ như cháu bây giờ muốn tìm một công việc tử tế cũng khó!” Đoàn Hiểu Vũ quát lớn.

Mặt Thẹo cắn răng, gã vừa định bật dậy thì Tần Trạm lại đưa tay ra, đè vai gã lại:

Anh nhìn mọi người, bình thản nói: “Mời rượu anh ta? Anh ta xứng à?”

Vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi: “Cậu nói gì đấy?”

Tần Trạm vẫn bình tĩnh như cũ, nhắc lại lần nữa: “Tôi nói là anh ta xứng để tôi mời rượu ư?”

“Láo!” Đoàn Hiểu Vũ vỗ bàn: “Cậu là một người ngoài, được ở đây đón tết với nhà họ Đoàn chúng tôi là đã vinh hạnh lắm rồi, còn dám nói luyên thuyên? Hiểu Đông là người mà loại côn đồ như cậu được quyền nhận xét à?”

Tần Trạm cười nhạt: “Trong mắt các ông, cậu ta ở vị trí cao đến mức không thể với nổi, nhưng trong mắt tôi thì chẳng là cái định gì cả.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui