Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm nhàn nhạt nói: “Đừng quên, trong mắt ông ta, chúng ta cũng là cu li không công, nếu không ông ta cho dù có tu vi cao thâm đến đâu cũng khó mà đối phó được với đám chim ưng huyết lôi đó.”
“Đám người các cậu đều đang đối phó lẫn nhau à” Phù Ma cảm thán.

“Tôi bị quả Lôi Nguyên làm cho mụ mẫm đầu óc rồi, không khôn khéo băng nhóc cậu được.”
“Bây giờ không tính là gì, đợi tới lúc Vương Ngọc ra tay, rơi vào hỗn chiến thì đó mới là khảo nghiệm xem ai là người thông minh thật sự:”
Con ngươi Tân Trạm quét qua tia ranh mãnh, cơ thể rục rịch.

Cuối cùng Vương Ngọc và đám người đã thương lượng ra được kết quả y hệt như Tân Trạm.

Mọi người quyết định sẽ động thủ sau khi đêm xuống.

Đối mặt với yêu thú, giao chiến ban ngày thì có thể sẽ tốt một chút, nhưng những con Thị Huyết lôi ưng này lại là loại yêu thú bị bệnh quáng gà, cứ đêm xuống là cảm giác sẽ hạ xuống, ngược lại đối với những tu sĩ rất có ích.

Sau khi đêm xuống, mọi người dưới sự hướng dẫn của Vương Ngọc, vượt qua dãy núi, đi đến ngoài phạm vi sào huyệt của Thị Huyết lôi ưng.

Lúc này cách mấy dặm đều có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của yêu thú cùng mùi máu tanh nồng.

Không ít người căng thẳng, ôm chặt lấy thần binh của bản thân.

Mặc dù bọn họ có sức mạnh, nhưng đây là đang phải đối mặt với hàng vạn yêu thú thì rất khó nói.

“Các vị, lần diệt trừ yêu thú này tôi sẽ bày đại trận ở khắp bốn phía, trận pháp này chỉ công kích yêu thú, không công kích chúng ta, đến lúc đó dẫn dụ bọn yêu ma ra ngoài sẽ mượn lực của trận pháp để tiêu diệt”
Vương Ngọc vừa nói vừa bố trị trận chiến với mọi người.

Chuyện này nói tới cùng thì cũng chỉ vì lợi ích của mọi người, vì vậy mong mọi người không cần nể tình, về phần diệt yêu thú, ai giết được sẽ thuộc về người đó, cho dù trận pháp công kích thì tôi cũng sẽ không cần.

Vương Ngọc biểu hiện khá có phong độ, mọi người đang căng thẳng cũng cảm thấy có khả năng có được lợi ích, thế là bắt đầu nóng lên như lửa.

Nếu vận may tốt, ít nhiều cũng sẽ có được mấy cái đầu của đám yêu thú, phí tổn thất của hành trình lần này sợ là không kiếm lại được.

“Có đại trận pháp bảo vệ, tôi nhất định sẽ diệt trừ được hết đám yêu thú này”
“Đám Thị Huyết lôi ưng này gây hại cho thiên hạ, ai ai cũng muốn giết”
Thấy mọi người bắt đầu nổi dậy, Vương Ngọc cũng gật gật đầu.

Sau đó ông ta bắt đầu bố trí cảnh thần phó phân tu sĩ, bố trí xem làm thế nào để thu hút được lũ Thị Huyết lôi ưng, rồi lại phân chia ra các phương hướng khác nhau.

Tân Trạm không có hứng thú với chuyện này, cũng chẳng hề để ý.

Anh nhân cơ hội vẫn còn chưa ngừng hấp thụ linh khí đất trời, tiếp tục tu luyện lên cao.

“Hừ, tạm thời ôm chân Phật như thế nói không chừng sẽ chết oan uổng cho mà xem” Cậu Trịnh thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

Chỉ sau chốc lát, mọi người được phân bố ra khắp phạm vi xung quanh.

Người của Vương Ngọc sau khi lẻn vào bên trong, chưa được bao lâu thì sơn cốc của đám Thị Huyết lôi ưng kia đã gầm lên những tiếng thét phân nộ.

Sau đó, cả một đám Thị Huyết lôi ưng bay ngập trời đuổi theo ánh sáng, không ngừng tản ra khắp các phương hướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui