Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Ví dụ như Đông Hoàng đứng đầu hiện tại cũng có tu vi hợp thể, tu vi của đứa con cả kế thừa ông ta cũng là cảnh thần phó phân cao phẩm, so với ông và tôi thì rất khó lường”
“Ha ha, tôi cũng không để ý việc này, chỉ cần nơi đây có cơ duyên là đủ rồi” Trang Tường khẽ cười nói.

“Tân Trạm, thuyền bay sắp phải hạ xuống rồi, đây là tín vật của hội dược sư cổ thành Đông Hoàng, nếu như cậu có chút thời gian hãy tới †ìm tôi, tôi gần đây chắc sẽ ở thành phố”
Du Túc cười, giao hai tín vật cho Tân Trạm và Trang Tường.

Tàu bay lập tức hạ xuống, đáp xuống bên ngoài cổ thành Đông Hoàng.

Tụ Bảo Các có một quy tắc, không tham gia vào việc của tu sĩ trong thành phố, chỉ nên lo cho thân mình.

Cho nên bên ngoài mỗi tòa Đại Thành đều có Tụ Bảo Thành, nhưng đều ở mấy chục dặm bên ngoài thành phố.

Tân Trạm đi ra từ trong Tụ Bảo Thành, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Cái khác không nói, chỉ riêng bên ngoài mỗi tòa thành trì đều xây lên một tòa Tụ Bảo Thành cũng không biết đã tiêu phí bao nhiêu.

Tụ Bảo Các này thật đúng là có Ba mươi dặm bên ngoài cổ thành Đông Hoàng không cho phép tu sĩ chiến đấu, cho nên mọi người đi ra khỏi Tụ Bảo Thành cũng không lo lắng quá nhiều.

Lần này tu sĩ đến cổ thành Đông Hoàng bằng thuyền bay linh thú cũng không ít, còn có vài người từ thành phố khác đi tới cũng đi cùng trên một tuyến đường.

Mọi người hòa vào đám đông rồi dần dần phân tán ra.

Du Túc cũng nói lời tạm biệt, tách khỏi Tân Trạm và Trang Tường.

Sau khi bay đến ngoài thành, tất cả mọi người đều rơi xuống đất.

Tuy rằng bên trong cổ thành Đông Hoàng cho phép nhảy lên nhưng không cho phép đạp không phi hành, người vào thành đều phải đi bộ.

“Cháu trai, cậu có chỗ nào đi ở cổ thành Đông Hoàng không? Tôi có mời nói.

“Xin nhận ý tốt của tiền bối, có điều có người bạn tới đón tôi” Tân Trạm ảm đạm cười.

Trang Tường cũng không để ý, gật gật đầu rồi chào tạm biệt với Tân Trạm.

Bên ngoài cửa thành của cổ thành Đông Hoàng, người thủ thành mặc áo giáp bạc, khí chất tráng lệ.

Cấp bậc của người đội trưởng kia rõ ràng là tu vi cảnh thần phó phân tam phẩm.

Nếu một cảnh thần phó phân ở nơi khác làm đội trưởng thủ thành khẳng định sẽ khiến người khác cười rớt răng hàm, nhưng ở cổ thành Đông Hoàng, điều này ngược lại là một loại vinh dự.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nơi Đại Thành lẫn với nhất mạch Đông Hoàng này, không kém gì làm tông chủ ở nơi hẻo lánh, mà còn thu hoạch được thù lao hậu hĩnh, cuộc sống dễ chịu.

“Tân Trạm, tên nhóc cậu cuối cùng cũng đến đây”
Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban nhìn thấy Tân Trạm vào thành đều cười đi tới chào hỏi với anh Khi thuyền bay hạ xuống, Tân Trạm liền báo cho Diệp Thành cho nên hai người đều chạy tới đây.

“Với tu vi này của cậu, nghĩ cũng không nghĩ đến có thể diệt được cảnh thần phó phân tam phẩm” Diệp Thành có chút thất vọng đánh giá Tân Trạm.

âu không tin? Có cần tôi lấy Ma Sát của cảnh thần phó phân nhất phẩm ra cho cậu xem không?” Tân Trạm cười nói “Thôi đi, thứ này có gì đáng xem đâu” Diệp Thành bất đắc dĩ nói.

cảnh thần phó phân nhất phẩm, Tân Trạm nói bắt được là bắt được, anh †a vốn nghĩ sắp đuổi kịp Tân Trạm rồi, kết quả lại thua kém nhiều như vậy.

“Chu Lam đâu?” Ba người nói chuyện khoe khoang với nhau một lúc rồi Tân Trạm hỏi.

“Thằng này không biết bị gì mà gần đây rất hay buồn ngủ, tôi kiểm tra hơi thở cũng không có vấn đề gì nên cũng không quan tâm, lát nữa cậu qua xem thì biết.” Diệp Thành nói.

Tân Trạm gật đầu, Chu Lam ở trong tộc Yêu Hoàng, cũng không trải qua thời thơ ấu, ở trong tiềm thức của anh Chu Lam vẫn liên tục ngủ không ngừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui