Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Người khắp thiên hạ đều cho rằng tôi là dược tôn cấp năm, suốt ngày đến nhờ tôi giúp đỡ, nhưng thật ra, tôi là dược tôn cấp năm không thể luyện ra tiên đan cấp năm”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tân Trạm cau mày nói.

“Chuyện đã đến nước này, bây giờ cũng không còn gì phải nữa.

Cậu tha cho tôi một mạng, chắc cũng là vì muốn tôi giúp cậu luyện Băng Nguyên Đan phải không.

Bây giờ tôi không luyện được, chắc hẳn lát nữa cậu sẽ lại giết tôi”
Gương mặt Hồ Phong mang nét tuyệt vọng nói: “Vì vậy tôi thành thật nói cho cậu biết, linh khí của tôi có vấn đề”
“Vừa rồi chắc cậu cũng quan sát thấy nhỉ, khi tôi và cậu đánh nhau, con hỏa long đó đột nhiên biến mất, là vì tôi cũng không thể khống chế được linh khí của mình”
Tân Trạm suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên đúng như lời Hồ Phong nói.

Nếu nói như thế, không phải Hồ Phong không chịu giúp mình luyện đan, mà là ông ta luyện đan thất bại.

“Tôi đồng ý với cậu, là vì Băng Nguyên Đan này chỉ là thứ rất thông thường, khi thân thể tôi không có vấn đề gì cũng từng luyện chế thành công.

Nhưng không ngờ trong ba ngày, tôi đã phải bỏ hơn hai mươi lò thuốc mà không luyện được thành công dù chỉ một viên”
Hồ Phong buồn bã nói: “Cậu cũng là luyện đan sư, chắc cũng hiểu cảm giác mỗi lần phải đổ bỏ đan dược là như thế nào.

Ba ngày nay tôi đã luyện tới mức tuyệt vọng rồi.

Tôi không phải kẻ dối trá.

Tất cả là do căn bệnh quái lạ này ép tôi”
“Trước đó thanh danh của ông bê bối, cũng chính là vì nguyên nhân này sao” Tân Trạm nói.

“Phải, năm đó tôi phong nhã hào hoa, cũng là dược sư kiêu hùng đương thế được nhiều người kỳ vọng.

Nhưng không ngờ lại mắc phải căn bệnh quái lạ này, khiến đan dược tôi luyện chế ngay chính bản thân tôi cũng không chắc cái nào có vấn đề”
“Sau này tôi rời khỏi thành cổ Đông Hoàng chính là để tìm cách chữa bệnh cho cơ thể.

Cũng trải qua mấy lần sinh tử nhưng vẫn không tìm được đáp án, nhưng tình cờ lại tìm được phương pháp luyện đan hoàn hảo này.

Long Huyết Thánh Linh Đan này không đòi hỏi phải khống chế linh khí nhiều.

Vì vậy tôi mới có đủ can đảm để quay trở lại thành cổ, tiếp tục tìm kiếm cơ hội chữa bệnh.

“Nhưng đã tìm hơn trăm năm rồi, vẫn chỉ là một vũng bùn, có khả năng cả đời này tôi cũng sẽ không tìm được phương pháp chữa trị.”
“Chuyện này là tôi làm sai.

Những chuyện mà cậu muốn biết tôi đã nói ra hết rồi, muốn chém muốn róc thịt hay giết tôi tùy cậu.’ Hồ Phong bi thảm nói.

Ông ta vung tay lên, lấy quả Lôi Nguyên từ trong thức hải ra, trả lại cho Tân Trạm.

Lúc này ông ta đã từ bỏ phản kháng, sau khi nói ra tất cả, đột nhiên ông có cảm giác như trút hết được gánh nặng xuống người cũng nhẹ nhõm Có lẽ, cứ như vậy kết thúc cuộc đời này cũng tốt.

Tân Trạm rơi vào trầm mặc.

Anh chưa từng nghĩ tới chuyện lại phát triển đến mức này.

Cái tên Hồ Phong này cũng thật là không may mắn.

Vốn là luyện dược sư nổi bật hơn người, kết quả là bởi vì bệnh lạ mà xuống dốc.

Từ một thiếu gia nhà giàu, biến thành người lừa đảo đi qua đường người người kêu đánh.

Ông ta đau khổ tìm cả đời, nhưng vẫn tìm không ra phương pháp khống chế linh khí, ông ta đã không thể tìm được hăng hái mà thời trẻ mình đã từng có nữa.

Khả năng viên Băng Nguyên đan này, chính là lần thử nghiệm cuối cùng của ông ta, nhưng niềm kiêu ngạo của ông ta vẫn lại bị đánh nát.

Nhìn đống bã thuốc kia, Tân Trạm khế lắc đầu.

Cho dù không tận mắt thấy được tình huống lúc ấy, nhưng anh có thể tưởng tượng được, tâm trạng của Hồ Phong lúc hai mươi mấy lô đan dược kia bị phế đã tuyệt vọng đến mức nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui