Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Chết rồi, tôi không nhịn hắt hơi được, phải làm sao bây giờ”
Tên đầu trọc đầu têu ra vẻ kinh ngạc và nói: “Xem ra đan dược đã bị hủy, vị đạo hữu này giờ chỉ đành đợi qua tháng sau tham gia thi đấu lại thôi”
“Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, cùng lắm thì đền cho anh hai viên đan dược cấp tám thôi mà”
Đám người nghe thấy vậy thì cười vang.

“Anhl”
Du Tuyết Nghiên tức tới mức không chịu nổi, cô ta đang định nói gì đó thì đã thấy một luồng linh khi bay ra từ bên trong khu vực luyện dược như kinh hồng và lập tức đâm vào đầu cái tên đầu trọc chưa kịp phòng bị kia, đánh bay anh ta ra ngoài.

Cơ thể tên đầu trọc văng vào một rừng cây như đạn pháo, mãi cho tới khi làm gãy bốn năm cây đại thụ thì mới dừng lại.

Một làn khói bụi lập tức bốc lên, xung quanh yên tĩnh trở lại, Cát Vũ Thần ngừng cười, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía cách đó không xa.

“Tôi còn tưởng là ruồi nhặng nào đến phá, không nghĩ đến là người mà không muốn làm, lại muốn làm một con chó”
Tân Trạm ở đó chậm rãi bước ra, giọng nói bình tĩnh.

“Tên kia, dám ra tay đả thương người” Cát Vũ Thần nổi giận nói.

Tân Trạm mặc kệ, đưa linh dược hoàn mỹ cho người phụ nữ trung niên.

“Chất lượng đủ tốt chưa?” Tân Trạm nói.

Đan dược trung phẩm cấp tám, cấp bậc hoàn mỹ, cậu qua cửa rồi”
Người phụ nữ trung niên hiện lên chút kinh ngạc, dùng bảo vật kiểm tra, lúc sau trảm đỉnh cắt đường sắt.

“Lại có cấp bậc hoàn mỹ”
Mấy người Cát Vũ Thần nghe xong sắc mặt đều thay đổi.

Ở độ tuổi của bọn họ, có thể luyện chế ra đan dược trung cấp cấp tám, cấp bậc hoàn mỹ thật sự rất ít.

Tên này, rốt cuộc có lai lịch gì.

“Thằng khốn, ông đây đang hỏi đấy”
Đầu trọc bị những tên đàn em dìu đứng lên, đầu anh ta đầy máu tựa như quả hồng, vẻ mặt của Cát Vũ Thần trở nên ú ám.

Anh ta thu hồi hoảng sợ trong lòng, mặt lạnh đi về phía Tân Trạm, đôi mắt mang theo hàn ý lạng thấu xương, túm lấy Tân Trạm.

“Cát Vũ Thần, anh dám động thủ thử xem”
Không đợi Tân Trạm phản ứng, Du Tuyết Nghiên mang vẻ mặt đắc ý đi đến trước mặt Tân Trạm, một cước đá vào cánh tay Cát Vũ Thần.

“Du Tuyết Nghiên, cô dám ngăn cản tôi sao?”.Lùi về sau hai bước, Vũ Cát Thần mặt lạnh nói.

“Có gì không dám”
Du Tuyết Nghiên ngưỡng mặt lên, cười lạnh nói: “Anh tìm người phá hoại thi đấu dược sư, bây giờ còn dám ra tay ở hội dược sư, có tin tôi báo cáo lên khiến cho anh mất tư cách tham gia lần này đi không”
“Cát dược sư, lần này anh thật sự rất quá đáng” Chị Nguyệt cũng trầm mặc nói.

Vốn dĩ bà ấy không liên quan đến chuyện của hai vị phó hội trưởng, nhưng Cát Vũ Thần chỉ muốn phá hủy kết quả giám định của Tân Trạm, điều này rõ ràng đã động đến bà ấy.

“Hừ, có người cho mày chỗ dựa, tao tha cho mày một mạng, mày cứ đợi đó, thi đấu dược sư ngày mai cho mày biết mặt, chuyện này tao không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu”
Cát Vũ Thần nhìn chằm chằm Tân Trạm với vẻ mặt ảm đạm, mặc di rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui