Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Hội Dược sư của thành cổ Đông Hoàng có một cửa sau, những luyện dược sư ở bên ngoài đều không biết được” Du Tuyết Nghiên đi vào trong hội dược sự, cô ta cảm thấy hơi khoái chí mà nói.

“Hơn nữa anh tham gia cuộc thi dược sư, hoàn toàn khác với những người ở khu vực khán giả, đứng đợi ở bên ngoài cũng quá lãng phí thời gian rồi”
Cả hai người đi qua một vài hành lang, đi vào trong một cái sảnh lớn.

Lúc này ở trong sảnh lớn, đã có đến mười mấy luyện dược sư ngồi ở trong đó.

“Hừ, quả nhiên anh muốn tham gia cuộc thi” Một người trong đó, chính là Cát Vũ Thần, anh ta ngẩng đầu lên và nhìn vào Tân Trạm với ánh mắt lạnh lùng.

Tên đầu trọc kia cũng đang ngồi ở bên cạnh Cát Vũ Thần, thế nhưng vết thương ở trên đỉnh đầu đã không còn nữa, khi nhìn thấy Tân Trạm, vẻ mặt của anh ta càng mang theo sát khí.

Ngày hôm qua tên khốn này khiến cho bản thân anh ta ngã đến mức đầu óc cũng choáng váng, thật sự rất mất mặt.

“Tân Trạm, lại đây ngồi”
Du Túc nhìn thấy Tân Trạm, liền mỉm cười chào hỏi.

“Du Túc, đây chính là dược sư mà năm nay ông cử ra sao?” Một người đàn ông với chiếc mũi diều hâu cách Du Túc không xa đang ngồi uống trà, khi nhìn thấy Tân Trạm, đôi mắt không khỏi khẽ run lên.

“Khổng Việt, ông lại muốn giở trò gì đây?” Du Túc cau mày nói.

“Phó hội trưởng Du, xem ông nói kìa, tôi đơn giản chỉ là đang quan tâm người ở thế hệ sau mà thị Khổng Việt mỉm cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Tân Trạm và hỏi: “Người anh em, cậu trông rất trẻ tuổi đấy, không biết sư phụ của cậu là ai, hoặc là thuộc môn phái nào?”
“Tôi không có sư thừa, cũng không có môn phái” Tân Trạm nói.

“Cũng chính là luyện dược sư nghiệp dư, tán tu sao?”
Khổng Việt đột ngột nói lớn tiếng hơn, khiến cho rất nhiều người ở trong sảnh đều nhìn qua bên này.

“Tán tu không thể sao?” Tân Trạm nói một cách thản nhiên.

“Dĩ nhiên không phải, tôi không hề có ý kiến đối với bất kỳ luyện dược sự nào cả” Khổng Việt cười híp mắt nói.


“Chuyện này, lúc đó quả thật ánh mắt của tôi bị thu hút sang nơi khác, nhưng cậu ta có gian lận hay không thì tôi không chắc”
Việc Khổng Việt đột nhiên làm khó, trong chốc lát khiến chị Nguyệt cũng cảm thấy hơi rối rắm, khi đó quả thật bản thân không hề nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Tán tu, gắng gượng vượt qua cuộc kiểm tra, rất có thể là gian lận?”
Nghe thấy vậy, rất nhiều luyện dược sư ở xung quanh đều nhìn về phía Tân Trạm, trong đôi mắt có thêm một vài sự xem thường và khó chịu.

Luyện dược sư xem trọng sư thừa nhất, một tán tu như Tân Trạm vốn dĩ đã khiến cho người khác cảm thấy khinh thường, càng huống chỉ nếu là gian lận, vậy thì đức tính cũng có vấn đề, thật sự khiến người khác cảm thấy khinh bỉ.

“Tôi cảm thấy có lẽ từ giờ trở đi, hễ là hai hạng không phù hợp trong khảo hạch, hoặc là có tình nghỉ gian lận sẽ cấm tham gia thi đấu dược sư” Khổng Việt nói.

“Khổng Việt, ông đây là hoàn toàn vu oan giá họa, ông không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói Tân Trạm gian lận?” Du Túc tức giận nói.

“Ha ha, một tán tu như anh ta, ngay cả sư thừa cũng không có, đột nhiên xuất hiện đã có thể trở thành luyện dược sư cấp tám, hiển nhiên có vấn đề.” Khổng Việt nói một cách đương nhiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui