Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trên vực sâu đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngọn lửa cuồng bạo bay ra từ trong tay, hóa thành một sợi dây, gắt gao quấn lấy eo của Nhạc Thính Phong.

“Tân Trạm!”
Sau đó Từ Kim Thanh mới thấy rõ Tân Trạm đã ra tay cứu người.

Tuy nhiên dưới vực sâu không có chỗ nào để mượn lực, lại do không gian ép chặt không bay lên được, Tân Trạm tuy rằng kéo được Từ Kim Thanh nhưng không có chỗ nào để mượn lực bám vào, hai người đồng thời ngã xuống.

Chuyện này khiến vẻ mặt của mọi người đột nhiên thay đổi một lần nữa.

Tất cả chuyện này xảy ra trong nháy mắt, dù muốn giúp đỡ thì hai người Tân Trạm cũng đã rơi quá xa, mặt đất nứt ra thậm chí còn bị ngọn lửa phong tỏa một lần nữa, không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.

“Nhạc Nhu, Tân Trạm”
Từ Kim Thanh khuyu xuống trong tuyệt vọng, hét vào miệng vực thảm.

“Có lẽ là xong đời rồi” Vân công tử cười lạnh nói: “Tân Trạm đó cũng đúng là đồ ngốc, lại dám cứu người trong hoàn cảnh như vậy, e là đã nhìn trúng người bạn của cậu rồi: “Anh nói linh tỉnh cái gì vậy?”
Từ Kim Thanh hai mắt đỏ hoe, nắm lấy Vân công tử.

“Anh còn dám nói sư tỷ của tôi như vậy, tôi sẽ giết anh”
“Cút ra một bên, cậu còn dám động thủ, đừng trách tôi diệt cậu” Vân công tử chế nhạo, linh khí mạnh mẽ bùng nổ, ném Từ Kim Thanh ra ngoài.

“Tôi nghĩ chúng ta nên ngừng lãng phí thời gian và tiếp tục lên đường” Vân công tử đắc ý nói.

Mặc dù không tự mình giết được đối phương để xả hận, nhưng anh ta cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Tân Trạm chết trong vực thẳm của biển lửa.

Bụp!
Nhưng ngay khi Mộc Thăng Khanh cau mày định nói gì đó, một sợi dây lửa đột nhiên bay ra khỏi mặt đất, cuốn lấy cánh †ay của Vân công tử.

Vẻ mặt của Vân công tử thay đổi, chỉ cảm thấy một sức mạnh rất lớn ập tới, kéo anh ta về phía vực lửa.

“Tên khốn này! Lại còn không chết”
Cảm nhận được khí tức của Tân Trạm trên dây lửa, Vân công tử lập tức tức giận.

Rõ ràng là sợi dây quấn lấy mình, là muốn bảo anh ta kéo hai người lên.

“Nằm mơ đi”
Anh ta dùng kiếm chém vào sợi dây lửa, cố gắng cắt đứt nó.

Nhưng ngọn lửa lập tức bùng lên, anh ta nóng đến mức suýt bị bỏng.

Vân công tử đang định làm gì đó, đã bị vài người khác ngăn cản.

“Vân công tử, kéo hai người ra ngoài đi”!
Cũng dặn dò nói Vân công tử mặt đỏ bừng tức giận, anh ta cố tình không làm, nhưng sức mạnh của sợi dây càng ngày càng mạnh, nếu mình không dùng lực, có thể sẽ bị Tân Trạm kéo xuống lộc Thăng Khanh “Mẹ kiếp, lại còn muốn tôi cứu anh ta”
Vân công tử rất tức giận, nhưng không thể làm gì được, vẫn phải cứu anh, nếu không sẽ chết cùng nhau.

Anh ta giãm lên mặt đất, kéo thật mạnh lên, đột nhiên có hai bóng người từ dưới mặt đất bay ra, lại đáp xuống khu vực bình thường.

“Cảm ơn nhé” Tân Trạm nhìn Vân công tử cười nhạt nói.

Vân công tử mặt đen, nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta cũng đã nhìn ra, chỉ có hoả diễm bản nguyên của mình mới có thể tiếp nhận hoả diễm chỉ uy của Tân Trạm mà không bị ảnh hưởng.

Cho nên ở đây chỉ có mình là đáng tin nhất để cứu Tân Trạm, nhưng không ngờ lại bị Tân Trạm lợi dụng.

Đúng là thằng nhóc gian trá.

“Nhạc Nhu, em không sao chứ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui