Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Sài Chính Đạo, mày nhất định sẽ chết không tử tế”
Có điều không bao lâu sau, thân thể Vân công tử lại một lần nữa từ sương mù trong sơn cốc bay ra.

Lần này khoảng cách càng gần hơn, bùm một tiếng, Vân công tử thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất cách hai tên thủ hộ mấy chục mét.

Trên người Vân công tử đầy vết máu, xem ra bị thương khá nghiêm trọng.

Anh ôm ngực, phun ra một ngụm máu, thậm chí còn loạng choạng không đứng dậy được.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt hai tên thủ hộ đều thay đổi.

Tu vi người này với công tử của bọn họ cách biệt một trời một vực, sao có thể không chết trong tay công tử được, hơn nữa anh ta còn kêu tên của công tử.

Theo lý mà nói, công tử sẽ không để lộ ra những điều này.

Trong lòng hai người đều có chút nghi ngờ, với lại phiền toái nhất chính là tên này gục ngay cạnh bọn họ.

Nên làm bộ không chú ý đến, hay trực tiếp một đao giết anh ta đây?
Nếu như không hành động, lỡ như anh ta ta đang bị thương nặng, lén lút thi triển bí pháp muốn chạy, thế thì phiền phức rồi.

“Cậu đi giải quyết anh ta ta đi, tôi ở lại đây” Tên thủ hộ thấp hơn nghĩ một hồi rồi nói.

Tên cao hơn gật đầu, anh ta cũng đang có ý định này.

Bàn tay to nắm lấy trên hư không ngưng tụ thành một cây rìu thật lớn, sau đó nghiêng mình đến trước Vân công tử.

“Thằng nhãi, vận khí của mày cũng thật tốt đấy, không phải chịu tra tấn, để tao tới giúp mày chết một cách sảng khoái”
Tên thủ hộ cao hơn cười lớn, cây rìu lớn sắc bén, chém xuống đầu Vân công tử.

Ngay lúc cây rìu chuẩn bị chém xuống, Vân công tử thoạt nhìn như đang bị thương nặng, đáy mắt đột nhiên xoẹt qua vẻ tinh ranh.

Anh đột ngột giơ cánh tay của mình lên, một luồng ánh sáng đỏ thãm bay ra từ tay áo của anh, tiếng chạm vang lên, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh bay đi.

Sau đó Vân công tử hét lớn một tiếng, ngọn lửa cuồn cuộn bùng lên.

Bùm!
Lúc này viên ngọc rồng giả mà Tân Trạm giao cho Vân công tử đã nổ tung, lối vào của thung lũng bỗng chốc biến thành biển lửa.

Ngọn lửa hung dữ nuốt chửng hai tên thủ hộ.

Trong ngọn lửa, cảm nhận được sức nóng vây quanh, đồng tử tên thủ hộ cao hơn khẽ co lại, anh ta muốn tạm thời rút lui để tránh ngọn lửa, nhưng mà anh ta nghiến răng dừng lại khi nghĩ đến mệnh lệnh của công tử.

“Đúng thật là muốn chết mà!”
Hai người khởi động vòng linh khí bảo hộ, chống lại ngọn lửa ngập trời, mọi phẫn nộ căm hận của bọn họ đều trút lên người Vân công tử, từng người lấy ra bảo vật của mình muốn anh phải chết.

Tiếng âm ầm vang lên, mặt đất như nứt toác ra những vệt lớn, linh quang kiếm khí bay tán loạn.

“Cứu mạng!”
Vân công tử sắc mặt tái nhợt, lúng túng né tránh từ trái sang phải.

Vì để đảm bảo tính chân thật, thực tế mà nói thì bản thân anh thực sự đã bị đánh đến phun máu, hiện tại đối mặt với hai tên Phân Thần cấp bốn này thì thật sự không có đủ lực để đánh trả.

Kình khí vãy vùng khắp nơi ở phía sau nhưng mà tuy rằng Vân công tử trông nhếch nhác chật vật, thế nhưng hai tên thủ hộ mỗi lần nhìn thì tưởng rằng đều có thể giết được anh, vậy mà hết lần này đến lần khác đều thiếu một chút nữa thôi.

Vân công tử nhanh như chớp chạy sâu vào trong biển lửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui