Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Hãy gọi tôi là Liễu Mộng đi, đó là họ của mẹ tôi” Liễu Mộng nói.

Tân Trạm cũng gật đầu.

Nói không chừng hai người đó cũng đang ở trong nghĩa trang Đại Năng, dù sao thì nơi này được coi là cơ duyên lớn nhất của Thánh cảnh.

Và khi mọi chuyện ở đây kết thúc, bản thân mình cũng phải nên đến nghĩa trang Đại Năng đó xem xem.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tân Trạm đã triệu tập mọi người đến trung tâm của thung lũng.

“Mọi người, tôi sẽ dẫn đường để đi sâu vào trong khu vực trung tâm của Thánh cảnh, nhất định là đường đi sẽ có chút nguy hiểm.

Mọi người khi tôi bảo vệ đường đã dốc sức không ít, nếu như không muốn đi tiếp nưa, vậy tôi có thể trả lại mệnh hồn cho mọi người ngay lập tức”
“Còn nếu mọi người muốn cùng tôi đi trung tâm của Thánh cảnh, đợi đến khi tới nơi, tôi cũng sẽ trả mệnh hồn lại, nhưng trên đường đi, tôi cũng sẽ bồi thường thích đáng”
Tân Trạm nói một mạch suy nghĩ của mình cho mọi người nghe.

Vốn dĩ ý tưởng của anh là sau một tháng sẽ trả lại mệnh hồn cho mọi người.

Nhưng kế hoạch đã thay đổi, nếu như đến nghĩa trang Đại Năng trước, có một số người có thể là sẽ càng không cam tâm hơn, Tân Trạm cũng không muốn uy hiếp bọn họ quá mức.

Giống như lão già áo xám và những văn sĩ đã cố gắng hết sức để giúp đỡ bản thân anh, vì vậy Tân Trạm đã giao lại quyền lựa chọn cho bọn họ.

Mọi người nghe xong cũng sửng sốt.

Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng sẽ phải đến khi rời khỏi Thánh cảnh mới có thể lấy lại tự do, nhưng bây giờ lại sớm hơn quá nhiều rồi.

“Tân công tử, không phải là anh đang thăm dò chúng tôi đó chứ” Một tu sĩ dò xét mỉm cười.

“Ta chỉ đang có sao nói vậy thôi” Tân Trạm cười nói: “Nếu như anh không muốn đi tới trung tâm Thánh cảnh, bây giờ tôi có thể trả lại mệnh hồn cho anh”
Tu giả đó suy nghĩ một chút, nghiến răng nắm chặt tay lại: “Tu vi của tôi chỉ là cấp thứ hai của cảnh giới Phân Thần, đi trung tâm Thánh cảnh quá nguy hiểm rồi, cám ơn Tân công tử”
Tân Trạm gật đầu, trực tiếp rút mệnh hồn của anh ta ra, trả lại cho tu sĩ đó.

Những tu sĩ khác đã bị động lòng không ít rồi.

“Tân công tử, tôi cũng muốn đi đến khu trung tâm Thánh cảnh để gặp cơ duyên, nhưng tại sao lại không thể trả lại mệnh hồn cho chúng tôi trước vậy” Lão già áo xám cau mày nói.

Tân Trạm không nói lời nào, trước tiên văn sĩ lắc lắc đầu nói: “Không thể không đề phòng người khác, ông cảm thấy bản thân ông không có ác ý, nhưng ai có thể đảm bảo rằng những người ở lại khác cũng không có ác ý chứ?”
“Nếu như trên đường đến khu vực trung tâm gặp phải một đám quái thú khổng lồ, những người này lại đâm một nhát sau lưng chúng ta, thì mọi người đều phải gặp xui xẻo rồi”
Lúc này, ông già áo xám cũng không nói thêm gì nữa.

Quả thực là cái đạo lý này, đừng nhìn mọi người bây giờ hòa hợp êm đẹp, ai mà biết được có người nào đó đang âm thầm hận Tân Trạm trong lòng hay không.

Nếu để người này đi theo bọn họ suốt chặng đường đến đó, quả thực là có hơi nguy hiểm.

“Hơn nữa, mọi người đi theo Tân công tử cũng không phải là không có lợi ích gì”
Văn sĩ lại nhìn về phía đám đông nói: “Đặc biệt là những người bạn muốn đi tới khu vực trung tâm, nhóm người chúng †a cùng nhau đi, đám quái vật kia khi nhìn thấy cũng phải lo sợ đi vài phần, càng không phải lo lắng bị những người khác giữa đường chặn lại cướp bóc, nếu đang lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, hoàn toàn có thể rời đi tại trụ sở của Tụ Bảo các”
Sau khi văn sĩ nói xong, không ít người đã có chút lay động rồi.

Tuy rằng không biết Tân Trạm nói lợi ích là cái gì, nhưng mệnh hồn của mọi người đều bị Tân Trạm khống chế, thì bây giờ ngược lại lại là một loại bảo đảm.

Ít nhất sau khi mọi người lên đường, không cần phải đề phòng lẫn nhau, lo lắng người khác có ý đồ xấu nữa.

“Được, tôi ở lại”
“Tôi căn bản đã định đến khu vực trung tâm, nhưng bây giờ trái lại đã an toàn hơn rồi”
“Tu vi của tôi không đủ, vẫn nên đi thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui