Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Đáng tiếc các người chỉ có ba người, nếu như là bốn người thì bây giờ vừa đúng là năm trăm người rồi, vậy thì chúng ta có thể biết được con số mà cường giả cần có phải là năm trăm người hay không rồi”
“Nếu như là một ngàn thì sao?” Nhiếp Phong Đình nói.

“Vậy thì phải đợi thêm vài ngày nữa” Ông lão cũng cảm thấy bất lực mà lắc đầu nói.

“Hình như có vài đốm sáng ở bên cạnh bức tượng kia, có phải là bản nguyên châu tinh khiết không” Liễu Mộng đột nhiên nói.

Lúc trước Tân Trạm cũng chú ý đến những quả cầu ánh sáng lớn băng quả trứng đang được ngưng tụ và lơ lửng và tỏa ra khí tức bản nguyên ở bên ngoài bức tượng.

“Phải, thế nhưng không có người nào có thể lấy được”
Ông lão nói.

“Ở bên ngoài bức tượng cũng có tấm chắn bảo vệ nên không thể chạm vào được, hơn nữa nếu như con sử dụng sự kế thừa của cường giả và tấn công bức tượng của người ta thì đó hoàn toàn là một hành động tự tìm đường chết”
“Vậy thì bây giờ phải làm sao đây, cứ đợi như vậy thôi sao?” Nhiếp Phong Đình cảm thấy không nói nên lời.

“Không nhìn thấy tất cả mọi người đều đang chờ đợi à, nếu không đợi thì con còn cách nào khác sao” Ông lão trợn trừng mắt và nói.

Tân Trạm cũng tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng mà không hề khoanh chân ngồi và yên lặng tu luyện giống như những người khác.

Cả nhóm bọn họ có vài trăm người đến nơi này, chắc hẳn bản thân anh là người vượt qua làn sương này nhanh nhất, điều đó cũng có nghĩa là có thể rất nhanh sẽ có người thứ năm trăm xuất hiện.

Quả nhiên, anh chưa đợi được bao lâu.

Ởgiữa sảnh lớn đột nhiên có một luồng khí tức được ngưng tụ lại.

Tân Trạm cũng giống như nhóm người trước mà nhìn về phía luồng khí tức kia.

“Một người, hai người, vậy mà lần này lại có hai người cùng nhau đến đây” Ông lão nói.

Ở nơi mà luồng khí tức được ngưng tụ kia có hai bóng người chầm chậm xuất hiện, đó là một cặp nam nữ, bọn họ cũng cảm thấy mơ hồ và không biết nên làm gì giống như lúc cả ba người Tân Trạm xuất hiện vậy.

“Năm trăm lẻ một người”
Khi hai người tiếp đất, người thanh niên đang đếm số vào lúc trước lại mở miệng một lần nữa.

Ngay sau đó tất cả mọi người đều vô thức mà nhìn về phía bức tượng ở ngoài cửa.

Nếu như thật sự là năm trăm người thì chắc hẳn bức tượng kia sẽ có sự thay đổi.

Từng giây từng phút dần trôi qua, bầu không khí ở trong sảnh lớn ngay lập tức yên lặng hẳn đi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Vừa đúng ba giây sau, đôi mắt của bức tượng kia đột nhiên phát ra hai luông ánh sáng.

Sau đó toàn thân của bức tượng vang lên những âm thanh lộc cộc giống như đang sống lại vậy, bùn đất ở trên người lã chã rơi xuống.

“Đã đủ năm trăm người rồi, có thể mở ra rồi”
Bức tượng đàn ông kia đột nhiên bay lên, ánh mắt liếc nhìn tất cả mọi người.

“Thưa mọi người, bản tôn tên là Như Ý, bị giết chết ở dưới tay của trưởng lão Ma Tộc, Ma Tôn Tô Luân, đáng tiếc khi cả đời của tôi đều tự do không gò bó mà mặc sức dạo chơi ở khắp nơi, vậy mà qua vài trăm ngàn năm cũng chưa có được một người thừa kế, vì vậy việc chưa có người thừa kế đạo chính thống đã trở thành nỗi đau khổ lớn nhất của bản tôn”
“Mãi cho đến lúc chết, một tia thần thức cuối cùng của tôi đã trở thành chấp niệm và bây giờ tôi đang ở trước mặt mọi người, ngày hôm nay các người mở được nghĩa trang cũng xem như có duyên, tôi sẽ chọn ra một người trong số năm trăm người này để làm người thừa kế của tôi Rất nhiều người nghe thấy vậy đều cảm thấy phấn khích ở trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui