Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Giữa sân chỉ còn lại một mình Tân Trạm.

“Chắc là không sai đâu”
Tân Trạm thở dài một tiếng, có vẻ cũng hơi lo lắng.

Anh nắm lấy Tàn hồn, đột nhiên bay lên.

Trong khoảnh khắc Tân Trạm đi vào lốc xoáy, Tàn hồn vẫn luôn kìm nén lại rốt cuộc không nhịn được, cười khùng khục một trận điên cưồng.

“Ha ha ha, cái lũ ngu chúng mày, quả nhiên, chỉ cần bố mày không biểu hiện ra, không hó hé gì là tự chúng mày sẽ bãy chết chính mình rồi”
Thấy mình sắp bị Tân Trạm kéo cổ vào lốc xoáy, Tàn hồn không hoảng hốt mà lại hào hứng vô cùng.

Hai lốc xoáy này, gã hiểu rất rõ, cũng biết rõ cái nào là thật cái nào là giả.

Cho nên gã biết, mấy người Tân Trạm đã chọn con đường sai lầm hoàn toàn rồi.

Nhìn từng người trong số bọn họ đâm đầu chịu chết, Tàn hồn thật sự sung sướng vô cùng.

Nhưng gã vẫn luôn vất vả kìm nén, chỉ sợ sẽ bị lũ người này phát hiện ra manh mối.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều tiến vào lốc xoáy, Tân Trạm ở lại sau cùng cũng đã bước nửa người vào trong lốc xoáy, Tàn hồn mới nhịn không nổi bật cười ha hả.

“Mày vui vẻ như vậy, chẳng lẽ tao đã chọn sai lốc xoáy”
Thấy biểu cảm của Tàn hồn, sắc mặt Tân Trạm đột nhiên trắng bệch, cả người lắc lư như thể không tin nổi.

“Đương nhiên rồi, mày chọn đường chết cho nên tao mới có thể vui vẻ như vậy” Tàn hồn cười càn rỡ.

“Đừng mơ có thể giấy dụa, lốc xoáy này có lực hút, chỉ cần mày bước chân vào trong đó thì không có khả năng bước ra ngoài nữa.

Nếu không, sao bố mày dám vạch trần sự thật ngay trước mặt mày chứ”
“Không thể như thế được, lốc xoáy bên trái có vũ khí ám sát, tao không thể nhìn lâm được” Có vẻ Tân Trạm rất không cam lòng, giận dữ hét lên.

“Mày quan sát không sai, nhưng cái lũ ti sĩ hèn mọn chúng mày, sao có thể hiểu mánh khóe của Ma Tôn được”
Đến lúc này, Tàn hồn vênh váo hả hê, cũng không hề e dè công khai sự thật.

Để thằng oắt con láo toét này biết sự thật rồi tuyệt vọng mà chết, chắc hẳn sẽ càng đau khổ hơn.

“Lúc trước bà lão phát hiện âm sát chỉ khí trong lốc xoáy cũng là đúng, nhưng điều này không hề liên quan tới việc Ma Tôn sắp xếp”
“Không liên quan, không thể thế được” Tân Trạm cắn răng bác bỏ lời gã.

“Sao lại không thể? Để tao nói cho mày nghe, vốn dĩ có âm sát chỉ khí là vì Ma Tôn liên tục tấn công lĩnh vực của Tiên Tôn ở lốc xoáy bên kia, bao nhiêu năm rồi vẫn còn sót lại tàn tích này, mà cỗ khí tức này kết hợp với không gian, cơ bản là không thể xóa nhòa được”
“Cho nên, cái lốc xoáy có âm sát chi khí mới đúng là không gian của Tiên Tôn thật, mày tự cho là mình thông minh, kết quả hại chết tất cả đồng bọn, đúng là đồ vô dụng, ha ha ha”
Tàn hồn cười to châm biếm, gã vui vẻ hết nói, cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

Đang cười hả hê, đột nhiên nụ cười trên mặt gã cứng đờ.

Tàn hồn nhìn chằm chằm không thể tin nổi, cái tên Tân Trạm này đã kẹt nửa người trong lốc xoáy rồi, nhưng một lúc lâu vẫn không hề bị lốc xoáy hút vào trong đó.

Mà sau đó, gã nhìn ánh mắt chế nhạo của Tân Trạm, chợt một cảm giác không yên lòng liên tục ùa ra nơi đáy lòng.

Gã lập tức luống cuống, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tàn hồn vã mồ hôi lạnh tía lia, tận sâu đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Sao thẳng oắt này lại có biểu cảm như vậy, chẳng lẽ mình đã tính sai bước nào ư.

Cho dù thằng oắt này có cách sống sót, nhưng người bên cạnh đều đã chết sạch, chắc chắn nó cũng không có tâm trạng châm chọc mình mới đúng chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui