Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Vèo vèo vèo!
Ngay lúc Tàn hồn đang khó khăn kiềm chế nỗi hoảng sợ trong lòng, cảnh tượng trước mặt gã tựa như lùi lại theo không gian và thời gian, đột ngột thay đổi.

Bùm một tiếng, tâm nhìn của Tàn hồn tối sầm lại, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện ra mình đang bị nhốt trong quả cầu sét.

Mà vị trí lốc xoáy cách Tân Trạm khoảng mấy trăm mét, mấy người Liễu Mộng, Nhiếp Phong Đình cũng đang nhìn gã chằm chằm bằng khuôn mặt như cười mà không phải cười.

Tàn hồn trợn tròn mắt, trong lúc hoảng hốt nhận ra, vậy mà mình đã quay về trước khi tất cả mọi thứ xảy ra.

Gã run rẩy cảm nhận được khí tức của tất cả mọi người, không phải cảnh tượng ảo mộng, mà tất cả mọi người đều thực sự tồn tại.

“Không thể như thế được, thuật thời không không phải là thứ mà lũ chúng mày có thể điều khiển” Tàn hồn trừng to hai mắt như bị sét đánh trúng, không thể tin nổi.

“Đúng là thuật thời không không dùng được, nhưng Huyễn thuật thì có thể”
Tân Trạm cười nhạt một tiếng, nhéo quả cầu sét nói: “Cảm ơn mày, đã giúp tao biết bên nào mới là lốc xoáy chính xác.”
“Không, thằng chó khốn nạn nhà mày, đồ vô liêm sỉ, đồ chó chết”
Tàn hồn ngơ người trong chốc lát, sau khi hiểu ra mọi chuyện thì mắng chửi ầm lên, trong lòng đau đớn không muốn sống nữa.

Vốn dĩ gã mong đợi được nhìn mấy người Tân Trạm chết †an tành mất xác, thế mà mình lại trúng Huyễn thuật, hả hê tới nỗi lơ đễnh tự khai hết tất cả sự thật.

Không những không hại chết mấy người Tân Trạm, mà ngược lại còn giúp bọn họ một ân nghĩa lớn.

Cái tên Tân Trạm này chẳng phải tu sĩ loài người hay sao, sao lại hèn hạ hơn cả Tàn hồn như gã vậy.

Tân Trạm cười lạnh, hơi dùng sức, tia điện trên quả cầu sét lại tràn ngập một lần nữa, Tàn hồn kêu rên thảm thiết, không ngừng bị sét điện đánh cho lộn mèo, cũng không có cơ hội mắng chửi nữa.

Mọi người vô cùng khâm phục trước Tân Trạm.

Trước đó Tân Trạm đã dùng thần thức để liên lạc với bọn họ, bọn họ cũng chỉ nghĩ thử một lần thôi, không ngờ khả năng hiểu biết của Tân Trạm về Huyễn thuật cũng rất cao siêu, thế mà Tàn hồn bị lừa quay mòng mòng.

Trong một thoáng thay đổi không thể nhận thấy, đã bị ảo cảnh do Huyễn thuật của Tân Trạm tạo ra bao trùm lại.

“Vậy lần này, tôi vẫn đi trước nhé” Nhiếp Phong Đình chủ động xung phong đi trước.

“Không, hay là để tôi đi trước đi, tôi có Hỏa diễm tỉnh túy, nếu bên trong có gì nguy hiểm thì tôi sẽ dễ dàng xử lý hơn mọi người” Tân Trạm lắc đầu nói.

Cho dù bên trong lốc xoáy là lãnh thổ truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn, cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm.

Anh nắm quả cầu sét, bất ngờ bay về phía lốc xoáy kia, không hề ngoảnh đầu lại.

Mấy người Nhiếp Phong Đình theo sát phía sau, Liễu Mộng thì bay cuối cùng, bảo vệ sau cùng cho mọi người.

Sau khi Tân Trạm bay vào lốc xoáy, cảnh vật trước mắt hoàn toàn mờ ảo, thần thức bị kiềm chế đến cực điểm, chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét bên tai, phải mấy giây sau anh mới rơi xuống trước một cung điện.

Đây là một khu quần thể các công trình kiến trúc đồ sộ lộng lẫy, cao ngút là cao, giống như một cung điện Hoàng gia, trang nghiêm uy nghi, tràn ngập khí thế của bậc Đế Vương.

Mà lúc này, cánh cổng lớn sơn son thếp vàng đang đóng chặt, chỉ có thể nhìn đỉnh của tòa cung điện được lát bằng những viên gạch ngọc bích từ trên cao xuống.

Tân Trạm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên trời cũng bụi mờ không nhìn rõ, mỗi phía Đông Tây Nam Bắc đều có một ngôi sao treo trên cao, là nguồn ánh sáng duy nhất của nơi này, khiến cho thế giới này trở nên tối tăm hơn.

Ở đây khá vắng vẻ, cũng không có bất cứ hơi thở của người sống nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui