Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Mấy người Tân Trạm bọn họ đứng ở giữaa, khi tia khí đen kia xẹt qua, bọn họ can bản đều tránh né không kịp, đừng nói Tân Trạm bọn họ.

Nhưng hiện tại mấy người vưa nảy bị ăn mòn lại nghuyên dạng xuất hiện ở trước mặt ong ta, lại không có chút dấu vết nào bị khí đen ăn mòn cả.

“Cậu mang đến đây người đều đã chết, tôi đem cậu cùng bọn họ cùng nhau đi chôn.”
Tân Trạm múa may kiếm, hướng phía đại trưởng lão đâm tới.

“Không tính ông đây chặt đứt một tay, cậu cũng đừng nghĩ giết được t Đại trưởng lão nhà họ Sài sắc mặt dữ tợn, ông ta cố tình không tránh né, ngược lại hướng Tân Trạm mà vọt tới.

Gia chủ giao cho ông ta nhiệm vụ, đó là giết chết hết đám người Tân Trạm, nếu không tự mình chết, cũng muốn kéo bọn họ đi cùng.

Bên trong thân thể, linh khí không ngừng giảm xúc, ông ta sắp tới được người Tân Trạm những lại không kịp.

Đại trưởng lão nhà họ Sài không kịp đến bên người Tân Trạm, chưa đấu nhưng lại cảm thấy cả người đều cứng đơ.

Từng đợt sương lạnh, không ngừng tràn trên than thể ông †a, ông ta dùng linh khí nhanh chóng xua đi, thế nhưng không kịp rồi sương lạnh lan quá nhanh trên thân thể.

Đại trưởng lão khóe mắt muốn nứt ra, thân thể bị hoàn toàn đông lại, đột nhiên nhìn về phía trên bầu trời.

Tô Uyên sắc mặt lạh như băng, giống như thủy tinh băng phách, cô xuất hiện trước mặt ông ta.

Phụt!
Theo sau thân thể Tân Trạm liền xuyên qua, kiếm kia nhanh chóng vụt nhanh qua, chém trọn vào cả người đại trưởng lão nhà họ Sài.

Ngay cả nguyên thần, cũng bị Tân Trạm cắt vỡ vụn.

Sau đó thân thể đại trưởng lão rơi xuống, lúc này giữa không trung phía trên, trừ mấy người Tân Trạm ra, không thấy truy binh nhà họ Sài xuất hiện.

“Thế nào Tân Trạm, nhiệm vụ cậu giao cho tôi lần này, tôi hoàn thành không tồi nha”
Lúc này Nhiếp Phong Đình cũng bay đến bên cạnh, nhìn thành quả bốn phía, có chút đắc ý nói.

Mình phía trước nghe Tân Trạm phân phó, lợi dụng nghĩa trang truyền thuyết này, tố thế Ma Tôn còn không có tan hết ma khí, bày ra trận sát này.

Lúc này ma khí tất cả bùng nổ, người nhà họ Sài đều là chết oan chết uổng.

“Cậu hoàn thành rất tốt quá, chính là tốt đến quá mức”
Tân Trạm nhìn nhìn bống ma dữ tợn trên trời biến mất, có chút đau đầu.

Tân Thanh đem đám người Nhiếp Phong Đình trên người có hơi thở của Ma Tôn đi theo, chat ăn mòn hầu như không còn nữa.

“Nhớ rõ, nhanh chóng rữa cho sạch Ma khí trên người các cậu, đừng lưu lại chút nào dấu vết” Tân Trạm sắc mặt nghiêm trọng nói.

Thời gian không bao lâu nữa, chỉ sợ khắp nơi cường giả đều phải bị ma đầu hấp dẫn lại đây.

“Giống như tôi vừa tạo ra phiền toái vậy” Nhiếp Phong Đình xấu hổ vò đầu nói.

Sau phút hưng phấn, Nhiếp Phong Đình nghĩ lại tạo ra bóng ma quá lớn, sẽ làm người khác chú ý đến.

“Không liên quan gì đến cậu cả, cậu cũng là muốn giúp tôi, hơn nữa nói không chừng đối chúng ta lại tốt, cũng là một cơ hội tốt” Tân Trạm lắc đầu nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui