Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Sao ông lại nói tôi làm loạn? Mọi người chúc mừng em tôi lẽ nào cũng không được sao?” Tân Sương Nhan cười lạnh.

Tân Ngọc Xuyên dám đối xử với Tân Trạm như vậy thì cô ấy cũng không việc gì phải kiêng dè ông ta hết.

Dù sao thì đây chính là tính cách của cô.

Bầu không khí lúc này vô cùng lạnh lẽo, những người của man tộc đến đây làm khách cũng thích thú đưa mắt quan sát xung quanh.

Đặc biệt là Tiên ma tộc, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn thờ ơ với mọi thế sự trên đời, nhưng giờ đây cũng không ít người chăm chú quan sát chuyện sắp diễn ra ở đây.

Trong bữa tiệc của nhà Tân mà lại được xem cuộc nổi loạn của chính người trong dòng họ Tân thì không còn gí thú vị hơn.

“Cô đừng tưởng rằng tôi không biết.”
Tân Ngọc Xuyên cô gắng nén giận, chỉ vào đám người đi cùng Tân Sương Nhan: “Những người này đều là những kẻ đã cùng cô tham gia cuộc chiến với Chiến Vương, vậy thì cô đi mà chơi với đám người man tộc đó đi.

Tất cả đều là thành nhỏ hoặc là đám man tộc thực lực hạ đảng, không thì là tông môn, đến đây làm loạn cái quái gì chứ?”
“Giống như đám người này, có tư cách gì mà đến nhà họ Tân làm khách, mau đuổi hết chúng nó đi” Tân Ngọc Xuyên tức giận ngút trời, ra lệnh cho toàn bộ tộc nhân nhà họ Tân.

Đám người man tộc và tu sĩ tông môn đó đều sợ tới mức bất động, Tân Sương Nhan không nói bất cứ lời nào khiến bị họ đứng cũng chẳng được, mà lùi cũng chẳng xong, bỗng nhiên lại lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

“Lam Sương, cháu đừng làm loạn nữa, tìm những người này đến đây chỉ khiến dòng tộc chúng ta trở thành cho cười cho lũ man tộc kia xem mà thôi” Một trưởng lão khác đi tới thuyết phục.

“Những người này tu vi và phân thần cảnh đều rất thấp, cháu đem chúng đến đây để chúc mừng cho em cháu, lẽ nào cháu không thấy mất mặt sao?” Một trưởng lão khác nhíu mày nói.

Vẻ mặt của Tân Sương Nhan cũng tối sầm lại.

Nếu những người này rời đi, vậy thì chẳng phải em trai cô sẽ càng phải xấu hổ sao?
Cô ấy cắn môi, nghĩ ngợi, cho dù hôm nay có bị man tộc chê cười đi chăng nữa, cho dù sau chuyện này bản thân sẽ phải nhận phạt thì cô cũng sẽ quyết tâm giữ bọn họ ở lại, quyết không thể để Tân Trạm phải chịu uất ức.

“Những người này đều là vì cháu mà đến chúc mừng, các trưởng lão để tâm đến thân phận của họ nên mới cảm thấy chán ghét, có phải không?”
Đúng lúc này, Tân Trạm bỗng nhiên lên tiếng nói: “Vậy thì nếu như những người đến đây chúc mừng cho cháu mà nhận được sự thừa nhận của các vị vậy thì sẽ không thành vấn đề gì nữa rồi”
“Ha ha, nếu như trong đám người đến đây, chỉ cần có một người là đứng đầu cấp bậc Đại Thành vậy thì tôi sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa, để cho bọn họ chúc mừng cậu xong thì sẽ bắt đầu khai tiệc” Tân Ngọc Xuyên bật cười đây chế nhạo.

“Vậy được, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu được rồi.” Tân Trạm nói với khách mời phía dưới đại sảnh.

“Tân Trạm, cậu cho rằng cậu có thể tu luyện đến mức không thể tẩu hỏa nhập ma sao? Cậu cho rằng cậu là ai, liệu sẽ có một nhân vật lớn như vậy đến chúc mừng cậu sao?” Tân Ngọc Xuyên lại lên tiếng chế nhạo.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, lời nói của ông ta còn chưa dứt, bỗng nhìn thấy trong quan khách ở dưới, có một tu sĩ bỗng nhiên đứng dậy.

“Đông Hoàng nhà họ Tống chúc mừng hoàng tử Tân trở về”
Người của tộc Đông hoàng cũng đến đây sao?
Người này vừa lên tiếng, toàn bộ hội trường đều chìm vào trong yên lặng.

Các tu sĩ vô cùng ngạc nhiên.

Giữa các tu sĩ, mỗi khi tự giới thiệu bản thân đều có quy định riêng, nếu như là người ở trong dòng tộc nội thành thì sẽ giới thiệu tên thành của mình, còn nếu như là bá chủ của một vùng thì sẽ báo cả tên khu vực của mình của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui