Giọng nói của Thẩm Ninh Mộng có chút run dường như đang vô cùng căng thẳng.
Tân Trạm đứng trước cửa hỏi: “Cô Mộng, có chuyện gì sao?”
Thẩm Ninh Mộng nói: “Tôi… tôi bưng một bát canh cho anh bổ thân thể…” “Không cần đâu, tôi không muốn Tân Trạm vẫn không hề mở cửa ra.
Thẩm Ninh Mộng cắn răng, đang chuẩn bị quay đầu rời đi lúc này, cửa lại mở ra.
“Vào đi.” Tân Trạm quét mắt nhìn Thẩm Ninh Mộng, phát hiện cô đã đặc biệt trang điểm ăn mặc sao cho phô ra dáng người tinh tế của mình.
Thẩm Ninh Mộng bước vào, cô đặt canh lên trên bàn, sau đó ngồi xuống pha, chìm vào suy
Tân Trạm hơi nhằm mắt, cũng không hề lên tiếng, giống như không hề có người ở đây.
Thẩm Ninh Mộng ngồi ở đó thấp thỏm không yên, trong đầu không ngừng hiện ra lời nói của Thẩm Thành Dương: Phải chủ động.
Thế là, Thẩm Ninh Mộng cắn cắn răng, đứng dậy ngồi sang bên cạnh Tân Trạm, nhỏ giọng nói: “Anh… anh Trạm, em có chút không khỏe, anh có thể giúp em xem chút không?”
Tân Trạm chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Thẩm Ninh Mộng hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Cha cô cô đến, hay anh trai cô bảo cô đến?” Thấm Ninh Mộng sững người, khuôn mặt nhất thời hiện ra chút hoảng loạn, nhưng lại cực lực phủ nhận nói: “Không… không phải, là tự em muốn đến!” “Tự cô muốn đến?” Đối mặt Tân Trạm híp lại.
Sao anh lại không biết tâm tư của Thẩm Ninh Mộng chứ? Thẩm Ninh Mộng cản răng, cô can đảm nói: “Đúng, là em tự đến, anh Trạm, em biết bây giờ anh vẫn một mình, em… em thích anh!” “Cô thích tôi?” Tân Trạm nhíu mày: “Sao cô lại thích tôi? Cô hiểu về tôi sao?”
Thầm Ninh Mộng có chút sốt sắng nói: “Mặc dù em không hiểu anh, nhưng em tin anh là một người rất dịu dàng rất có trách nhiệm! Em không phải vì nhà họ Thẩm, em là vì bản thân em.”
Tân Trạm không nói gì, anh nhìn Thẩm Ninh Mộng một lúc lâu.
Khoảng vài phút sau, Tân Trạm chậm rãi mở miệng: “Cả đời này tôi chỉ đối tốt với một người, nhưng người đó, không phải là cô.”
Nghe xong lời này, tim Thẩm Ninh Mộng lập tức run rẩy kịch liệt, biểu cảm trên mặt cùng hoàn toàn cứng nhắc.
Cô chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận đến cùng cực, hết sức ngượng ngùng.
“Xin..
xin lỗi.” Thẩm Ninh Mộng vội vàng đứng dậy khói số pha, sau đó chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Ninh Mộng, trong lòng Tân Trạm lẫn lộn cảm xúc.
Anh chưa từng nghĩ đến, bản thân cũng sẽ trở thành đối tượng được người khác theo đuổi.
Ngày tiếp theo, sau khi Tân Trạm tỉnh dậy, Thẩm Thành Dương vẫn không hề can tâm.
“Cậu Trạm, hay là cậu ở lại vài ngày đi, khó khăn lắm mới đến đây một chuyển.” Thẩm Thành Dương cười cười nói.
Tân Trạm lắc lắc đầu, đáp: “Không đâu, sau này vẫn còn cơ hội.”
Nói đến đây, Thẩm Thành Dương cũng không còn lời nào để tiếp.
“Vậy tôi kêu xe đua anh đến sân bay.” Thẩm Thành Dương nói.
Anh ta quay người nhìn Thẩm Ninh Mộng, hơi mang theo sự uy hiếp mà nói: “Ninh Mộng, em đưa cậu Trạm ra sân bay đi”
Sau buổi tối hôm qua, Thẩm Ninh Mộng có chút không dám đối mặt với Tân Trụ.
Nhưng lời của Thẩm Thành Dương không thể chối cãi, có chi đành cắn răng chịu đựng lên xe.
Cả một đường đều không nói gì.
Ngay lúc sắp lên máy bay, Thấm Ninh Mộng đột nhiên hét lớn: “Anh Trạm, chúng ta còn có thể gặp nhau không?”
Tân Trạm đứng tại cho im lặng hồi lâu, anh đột nhiên quay người, bước đến trước mặt Thẩm Ninh Mộng.
“Tặng cô một món quà vậy.” Tân Trạm nhìn viên ngọc trên ngực
Thẩm Ninh Mộng, sau đó dùng ngón tay chạm một cái, một lá bùa liền chìm vào trong viên ngọc này.
“Viên ngọc này có thể bảo vệ cô ba năm, lúc nào cũng phải đeo nó trên người.” Tân Trạm nói: “Cô cũng có thể coi nó là đồ tưởng niệm
Thẩm Ninh Mộng vươn tay vuốt ve ngọc thạch, trong lòng có chút buồn bã không nói nên lời.
Bản thân cô cũng không hiểu rõ, tại sao lại không thể kiềm chế bản thân khỏi người đàn ông mới chỉ gặp qua hai lần như vậy.
“Quay về đi.” Tần Trạm cười nói.
Sau đó, anh không hề quay đầu, bước nhanh về phía máy bay mà đi.
Cùng với tiếng âm vang, máy bay lao thẳng lên bầu trời.
“Cô chủ, chúng ta về thôi.” Sân bay trống không người, Thẩm Ninh Mộng ngẩng đầu nhìn trời xanh, rất lâu không hề rời đi.
“Được.” Thẩm Ninh Mộng miễn cưỡng cười, lưu luyến không thôi mà quay về xe.
Sau khi quay về Tân Châu, Tân Trạm định tim chút thời gian đi phủ Dược Thần một chuyện.
Nhà họ Đổng ở Tây Nam vẫn đang rêu rao, nhưng bọn họ không hề đến Tân Châu, mà lại lui về quê nhà Tây Nam rêu rao không ngừng.
“Đổng Thiện Ngũ này thật sự quá khoa trương rồi!” Hứa Bắc Xuyên nhịn không được mà mắng mỏ: “Không để ý đến ông ta thì thôi đi, ông ta còn kêu không ngừng, như một con chó vậy!”
Mặt Theo nhíu mày nói: “Nói thực, Đổng Thiện Ngũ ông ta… không phải loại người ấy.
Mặc dù tên tuổi ông ta rất lớn, nhưng hành sự khiêm tốn, rất ít khi làm chuyện mua danh trục lại, hành vi gần đây… có chút bất thường.”
Tần Trạm cười nói: “Vừa hay mấy ngày nữa tôi phải đi phủ Dược Thần một chuyển, nếu như có cơ hội, đi gặp gỡ Đống Thiện Ngũ này, đen lúc đó anh đi với tôi đi.”
Mặt Theo sững sờ, lập tức gật đầu nói: “Được đó cậu Trạm.” Ấn định thời gian ba ngày sau, Tân Trạm đánh tiếng trước với
Đào Minh Thành.
Đào Minh Thành nhận lời, sẽ sắp xếp phủ Dược Thần đợi Tân
Trạm đến.
Ngày thứ hai, Tân Trạm cầm trong tay một tập tài liệu về bố trí trận pháp, đi đến nhà họ Lâm nơi vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Lâm Tuyết Trinh là một thể thuần dương, nếu phủ Huyền Minh đã động tâm, vậy các môn phải khác cũng sẽ như vậy.
Mặc dù nói Tân Trạm không hề quan tâm sống chết của cô ta, nhưng chỉ sợ thể thuần dương này sẽ rơi vào tay kẻ xấu.
Cổng nhà họ Lâm đóng chặt, Tân Trạm gõ mấy lần cũng không ai ra mở cửa.
“Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?” Tân Trạm sờ sờ cằm, thầm nghĩ trong lòng.
Ngay lúc này, hàng xóm cạnh nhà bước ra.
Bà ta quan sát Tân Trạm, kinh ngạc nói: “Cậu không phải người con rể nhà họ Lâm kia sao? Không phải nghe nói hai người đã li hôn rồi sao? Sao lại quay trở lại?”
Tân Trạm không trả lời câu hỏi của bà ta, mà chỉ hỏi lại: “Người trong nhà này đâu rồi?” “Haiz, cậu nói nhà họ Lâm sao? Từ sau khi ông cụ Lâm mất, nhà họ Lâm vẫn luôn tuột dốc, người nhà họ Lâm chết thì chết, đi thì đi, chỉ còn lại hai chị em thôi!” Người phụ nữ hàng xóm nói: “Thời gian trước, nghe nói mẹ con bé Lâm Khinh Thiền quay lại rồi, đưa con bé đi, không biết là đi đâu, lúc đi vô cùng gấp gáp, nhà cũng không bán, cứ thể vứt lại đây!”
Mẹ Lâm Khinh Thiền?
Lông mày Tân Trạm hơi cau lại, người phụ nữ này cũng không lương thiện gì, ban đầu sinh Lâm Khinh Thiền cùng Lâm Tuyết Trinh ra, chưa được bao lâu đã bỏ chạy với người khác rồi, chạy ấy cũng kéo dài nhiều năm.
Bây giờ lại đột nhiên quay lại, còn đưa cả hai chị em theo, lẽ nào nhìn trúng thể chất đặc biệt của Lâm Tuyết Trinh rồi?
Tân Trạm sờ sờ không khỏi có chút nghi ngờ.
Có điều anh cũng không nghĩ nhiều, nếu người đã không ở nhà nữa, vậy trận pháp này cũng không nhất thiết phải bố trí rồi.
Hai ngày sau, Tần Trạm đưa Mặt theo, hai người cùng đi về Tây Bắc.
Mà Tần Trạm chân trước vừa đi, chân sau đã có một người phụ nữ dung mạo như tiên, khí chất xuất trần, quay trở lại núi Long An.
.