Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Vậy anh trả đồ anh trộm của con Lôi long kia về, tôi thấy đám nguyên thú này, đều nghe Lôi Long phân phó, nó không tức giận nữa, nguyên thú cũng dễ đối phó thôi” Tân Sương Nhan nói.

“Tôi đã nói rồi, không có.” Tiêu Vũ Nhượng nói.

“Có hay không anh tự biết rõ, anh cho rằng tôi ngu sao? Từ lúc anh bay từ trong động kia ra, tất cả đám nguyên thú này đều nóng nảy” Tân Sương Nhan cười lạnh.

“Anh Tiêu, chị ba, hai người đừng có cãi nhau nữa, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết vấn đề”
Lúc này Tân Trạm mở miệng, coi như đúng trọng tâm.

“Vậy anh Tiêu, anh có đồ gì đó làm cho Lôi Long nguôi giận không, đồ của anh” Lúc này Tân Trạm đột nhiên nói.

“Muốn làm cho Lôi Long nguôi giận, hẳn là đồ có quan hệ với bản nguyên lôi hoặc Chân long, tôi thử tìm xem” Tiêu Vũ Nhượng lấy lệ nói.

Vậy tôi liền thả con tép bắt con tôm, nghe nói có những quái thú, chỉ cần anh cho nó đủ lợi ích, nó sẽ nguôi giận đấy”
Tân Trạm giả bộ suy tư, sau đó ném một cái rễ ra.

“Rễ của quả Lôi Nguyên”
Tiêu Vũ Nhượng cũng nhận ra.

Rống!
Lôi Long phía sau kia, nhìn thấy thứ này, rống lên một tiếng.

Một đạo tia chớp từ miệng phun ra, đem thứ kia đánh thành bột mịn.

“Xem ra thứ đồ này của tôi không được rồi, anh Tiêu, anh cũng đừng giấu đồ nữa” Tân Trạm nhíu mày nói.

Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ, biết được hai người này nhất định cho rằng anh ta trộm đồ của Lôi Long, chẳng qua là Tân Trạm nói chuyện dễ nghe hơn một chút mà thôi.

Cũng đúng, loại tình huống vừa rồi, nếu bọn họ một chút cũng không hoài nghỉ, vậy mới là có vấn đề.

“Được rồi, tôi quả thật có chút đồ có quan hệ với lôi nguyên và long tức, để tôi thử xem”
Tiêu Vũ Nhượng cắn răng.

Còn nước còn tát, chạy trốn không có ích gì.

Hơn nữa anh ta cũng chưa nghe nói, long tức bồi dưỡng ra tiên thảo, con rồng này sẽ cảm thấy hứng thú.

Lấy ra một gốc thử xem, không hiệu quả thì đối phương cũng không còn gì để nói cả.

Tiêu Vũ Nhượng nhịn đau, lấy ra một gốc cỏ Lôi Long, ném về phía sau.

Tiên thảo này xẹt qua hư không, mang theo khí lôi quang.

Lôi Long kia thấy thế, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, giống như nhìn thấy của quý.

Nó vung cái đuôi, bay qua một ngụm đem tiên thảo nuốt xuống.

“Thì ra là muốn tiên thảo này”
Tiêu Vũ Nhượng cũng trừng to mắt, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin được.

Chưa từng nghe nói Lôi Long này thích chơi lớn như vậy.

Nhưng khi Tiêu Vũ Nhượng vừa mới thở nhẹ ra một hơi, Lôi Long lại rít lên, tựa như không hài lòng với một gốc tiên thảo.

Lần này, nó dứt khoát phun một ngụm long tức về phía Tiêu Vũ Nhượng, giống như nhắc nhở.

“Anh Tiêu, tôi thấy anh lại ném nhiều cái này một chút đi.”
Tân Trạm thúc giục.

“Tôi hết rồi” Tiêu Vũ Nhượng nói dối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui